watch sexy videos at nza-vids!
Namon
  • Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
  • Người gửi: MyGirl
  • Lượt xem: - Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 27-06-2017

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

nhìn Diệp Lương Nhất cười khanh khách nói.
Cô là bác sĩ, ngày thường đặc biệt chú trọng chăm sóc cơ thể, đã sớm không ăn mặn, chỉ ăn chay.
“Không lâu.” Diệp Lương Nhất liếc mắt nhìn Trần An An đang gặm chân gà miệng đầy dầu mỡ, đáp.
“Thật là.” Chung Vận sẵng giọng:“Bây giờ còn giấu, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chuyện đó cũng không nói với em!”
Lúc này, Chu Tề đặt đũa xuống,“Em cũng đừng làm khó Lương Nhất, em cũng không phải không biết, cậu ta đâu thích nói chuyện.”
Chung Vận vừa định nói, vậy để Trần An An nói. Chỉ nghe bộp một tiếng, Trần An An trượt tay, cái chân gà đang gặm liền rơi xuống, thấm một mảng ố lên chiếc áo lông màu lam của cô.
“thật xin lỗi, tôi đi toilet.” Trần An An buông đũa, lúng túng liền hướng toilet vọt đi.
Chung Vận ngạc nhiên,“cô ấy vẫn như vậy?” Ở trong thế giới của cô chỉ có bình tĩnh và tuyệt đối trấn định, giống Trần An An như thế này cô mới thấy qua.
Diệp Lương Nhất nhìn ra cửa, lạnh nhạt ừ một tiếng.
“Uống nhiều quá, tôi cũng đi toilet.” Trần An An vừa đi ra ngoài hai phút, Chu Tề cũng buông đũa, vừa xoa bụng, vừa đi ra ngoài.
Chương 16
Edit: Junee
Ghế lô chỉ còn lại Diệp Lương Nhất và Chung Vận, Chung Vận đã ăn được sáu phần, liền buông đũa không ăn nữa, chỉ nhìn Diệp Lương Nhất, trong mắt là tình yêu khó kìm nén.
“No rồi?” Diệp Lương Nhất nhìn lướt qua Chung Vận bên kia, có chút ngạc nhiên.
“Vâng.” Chung Vận cẩn thận dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, đem đồ ăn Diệp Lương Nhất thích chuyển tới phía hắn. Nhìn Diệp Lương Nhất liên tiếp gắp đồ ăn theo hướng này, trên mặt nhất thời vui vẻ rất nhiều.
“Lương, sư huynh, anh thật sự đang cùng Trần An An kết giao?” cô vẫn không tin Diệp Lương Nhất khó tính như vậy sẽ thích Trần An An! Bọn họ căn bản không cùng một thế giới, Trần An An ngốc nghếch, sao có thể chăm sóc tốt cho hắn?
Trong lòng Chung Vận vừa chua xót vừa ghen tị, năm đó lúc đi du lịch, cô liền nảy sinh tình cảm với Diệp Lương Nhất.
Khi đó hắn mới hơn hai mươi tuổi, nhưng làm việc cẩn thận chăm chú, chẳng thích náo động, cũng không khoe khoang. rõ ràng là học trò được các giáo sư coi trọng nhất, nhưng lại quá kín tiếng.
Sau đó, vào kỳ nghỉ hè năm nhất, cô tự mình đi tìm Diệp Lương Nhất xin thụ giáo, đề cử chính mình, chiến đấu trong hai tuần, rốt cục cũng làm hắn cảm động.
cô là người có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khi đó lại luôn đi theo Diệp Lương Nhất sắm vai tiểu học muội ngoan ngoãn.
Chung Vận đối với chính mình luôn luôn vô cùng tự tin, nhưng với chuyện Diệp Lương Nhất, cô lại lùi bước. Tính cách Diệp Lương Nhất quá mức lạnh nhạt, cô căn bản không rõ suy nghĩ của hắn.
Bởi vậy cũng không dám tùy tiện thổ lộ, sợ thổ lộ xong, ngay cả làm tiểu học muội hắn cũng không chấp nhận.
Kết quả là kéo dài nhiều năm như vậy, đợi đến khi cô được điều đến làm cùng bệnh viện với hắn, lại biết được hắn đã có bạn gái!
Nếu đối phương xinh đẹp hơn cô, có năng lực hơn cô thì không nói, thế mà người Diệp Lương Nhất coi trọng lại mọi thứ cũng không bằng cô. Điều này làm sao cô có thể cam tâm!
cô đổi cách xưng hô với hắn từ Diệp Lương Nhất biến thành sư huynh, thay đổi rất nhỏ, nhưng cũng là nhắc nhở Diệp Lương Nhất bọn họ đã giao tình nhiều năm như vậy.
trên mặt Chung Vận dù chưa biểu lộ ra điều gì, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, giống như muốn đem mỗi một biểu tình nhỏ của hắn đều thu vào trong mắt.
“Ừ.” Diệp Lương Nhất không chút do dự khẳng định, khóe mắt lóe sáng nhìn dung trang tinh xảo của Chung Vận, lại nhớ đến Trần An An tóc đuôi ngựa bù xù, trong mắt không che giấu được ý cười,“Mới gần đây.”
Hô hấp của Chung Vận cứng lại, trái tim giống như bị nụ cười của hắn cắt ra thành từng mảnh. Biểu tình như vậy sao có thể là giả? Mười ngón tay Chung Vận ở dưới nắm chặt khăn trải bàn, lực đạo lớn giống như có thể đem tấm vải kia xé nát.
hắn thật sự có bạn gái, buồn cười là cô chẳng biết gì cả, vẫn hăng hái ra sức tìm cách chuyển tới bệnh viện chỗ hắn……
Chung Vận chỉ cảm thấy miệng đắng ngắt, nụ cười trên mặt duy trì không nổi nữa, chỉ có thể cúi đầu không nói một lời.
“Chu Tề? Anh cũng đi WC sao?” Trần An An xử lý xong vết ố trên áo lông, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy trong gương bồn rửa tay Chu Tề đang đứng phía sau cô.
“Ừ.” Chu Tề đi đến bên cạnh cô, thấy trên tay cô vẫn đang nhỏ nước, liền nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt ở dưới chỗ sấy khô.
Bên tai vang lên tiếng vù vù, gió mát thổi, Trần An An thoải mái nheo mắt lại, nhìn Chu Tề cảm kích cười,“Cám ơn anh, tôi không biết ở đây có máy sấy.”
Chu Tề nhìn cô lắc đầu, bỗng nhiên mở miệng nói:“cô thật sự cùng Diệp Lương Nhất kết giao?”
Tiếng máy hong khô rất lớn, Trần An An không nghe rõ, liền cao giọng hỏi lại một lần.
Chu Tề cười nhẹ, hơi hơi cúi người xuống, thở ra hơi nóng phả trên lỗ tai Trần An An,“Tôi nói, cô thật sự cùng Diệp Lương Nhất kết giao?”
Trần An An bị hắn thổi ngứa lỗ tai, nghe thấy lời này chợt cả kinh, lui mạnh về phía sau, thắt lưng lập tức đụng vào đá cẩm thạch bồn rửa tay.
“A!” cô đau đến sắc mặt trắng nhợt, ôm thắt lưng, thân mình không đứng thẳng dậy được.
Chu Tề không ngờ cô phản ứng mạnh như vậy, vội vàng đưa tay đỡ cô,“Thế nào? Có sao không?”
“không, không có việc gì……” Trần An An đau vô cùng, cũng không thể không biết xấu hổ nói trước mặt Chu Tề, đành phải kìm nén chịu đựng,“Chúng ta quay vào đi!”
Chu Tề thấy cô như vậy, cũng không còn tâm tư khách sáo nữa, đành phải cẩn thận đỡ cô cùng nhau trở vào.
Lúc đến ghế lô, Chu Tề lại hỏi một câu,“An An, cô nói thật đi, cô và Lương Nhất thật sự kết giao?”
“A, đúng vậy!” Đôi mắt to tròn của Trần An An chột dạ vòng vo xoay chuyển, cúi đầu lại nhấn mạnh một lần,“Chúng tôi, chúng tôi kết giao.”
Chu Tề nhướn mày, không tiếp lời cô. Trong mắt ôn nhuận đều là ý cười,“Như vậy à, vậy cuối tuần cùng tôi đi ăn món điểm tâm ngọt được không?”
Cuối tuần, Trần An An nghĩ nghĩ, bài viết quảng cáo cho công ty hoạt hình cô đã nộp lên rồi, ngoại trừ dạy thêm cho Quý Cửu Thành, cuối tuần cô quả thật không có việc gì.
Liền gật đầu đồng ý,“Được!”
Nghe vậy, Chu Tề không nhịn được nở nụ cười, khuôn mặt ôn nhuận như bình minh rực sáng, ấm áp mà chói mắt.
“Tốt, vậy lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”
Thấy Chu Tề đỡ Trần An An vào phòng, Diệp Lương Nhất hốt hoảng, sao chỉ đi ra ngoài một lát mà giờ lại thành ra vậy?
Diệp Lương Nhất cùng Chung Vận đều bình tĩnh nhìn cô, làm cho Trần An An có chút ngượng ngùng, chậm chạp bước đến vị trí của mình ngồi xuống, đầu cũng cúi thấp xuống bát,“Tôi không cẩn thận bị đụng một chút……”
Diệp Lương Nhất nhíu mày, vừa định mở miệng giáo huấn Trần An An, chợt nghe Chu Tề nói:“Lương Nhất, đừng trách An An, là tôi dọa đến cô ấy.”
Lời nói đến bên miệng Diệp Lương Nhất bị ép xuống, hắn nhìn lướt qua Trần An An, thấy cô ngốc ngơ ngác nhìn Chu Tề cười, nhất thời cảm thấy khó chịu.
Dứt khoát cúi đầu ăn cơm, mắt không thấy tâm không phiền!
Bữa cơm tẩy trần này, trừ Trần An An, ba người còn lại mỗi người một suy nghĩ, căn bản không có tâm trạng ăn cơm.
May là tâm tư Trần An An đơn giản, ngoài việc lấp đầy bụng thì chẳng chú ý đến cái gì cả.
Buổi tối, Diệp Lương Nhất và Trần An An cùng nhau về nhà, trong lòng Trần An An có chút không yên, muốn tìm mọi cách để không phải ở cùng với Diệp Lương Nhất.
Lại không dám hỏi nhiều, chỉ có thể không cam lòng đi theo Diệp Lương Nhất, ôm thắt lưng, từng bước đạp lên bóng của Diệp Lương Nhất, lúc này mới cảm thấy nguôi giận không ít.
Hai người lái xe về nhà, liền đi vào phòng mình. Trần An An nhìn thoáng qua Diệp Lương Nhất đóng chặt cửa phòng, nhịn không được bĩu môi, làm như có ai muốn vào không bằng!
đã tám giờ, Trần An An lấy điện thoại ra xem thời gian, vội vàng gọi điện thoại cho ba cô, buổi tối ba cô ngủ sớm, nếu muộn Trần An An sợ ông ngủ mất.
“Ba, mấy hôm nay thân thể ba thế nào?” Trần An An dựa trên tường, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn vô tâm vô phế giờ nhiễm một tia ưu sầu.
“Khỏe lắm! Con không cần lo đâu!” Thanh âm ba Trần sang sảng từ điện thoại bên kia truyền đến, vẫn tràn đầy khí khái như trước.
Trần An An thoáng thở dài nhẹ nhõm, hướng ba cô làm nũng,“Ba, con nhớ ba, ba tới chỗ con được không?”
“không đi! Việc gì phải phí tiền đi lại như vậy, sắp đến tết rồi, con được nghỉ trở về là được!” Ba Trần không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Ba!” Trần An An tức giận giậm chân, không phải cảm thấy ba cô không cần cô, mà là đau lòng ông.
Trần An An là do một tay ba cô nuôi nấng đến giờ, bộ dáng mẹ cô thế nào cô đã sớm quên, cô hiểu rõ ba mình, biết ba cô không phải là không quan tâm cô, mà là tiếc tiền.
cô nhớ lúc cô còn nhỏ, ba cô rất tiết kiệm, hận không thể biến tiền thành đôi để tiêu, nhưng mà mỗi khi cô có chuyện, lại hào phóng làm người ta ngạc nhiên.
Lần này kiểu gì cũng phải đưa ba cô đi bệnh viện kiểm tra! Trần An An hạ quyết tâm! Cắn răng nói:“Ba, con có bạn trai, ba tới giúp con nhìn xem đi!”
Bên kia trầm mặc vài giây, lúc này mới truyền đến thanh âm kinh hỉ của ba Trần,“thật vậy sao? An An, đối phương là người như thế nào? Ba đã sớm nói với con, không có tiền cũng không sao, mấu chốt là nhân cách, đối xử tốt với mình là được, con nói cho ba biết, cậu ta……”
“Ba tới nhìn là biết ngay thôi, ba! Con nói thì cũng không được rõ lắm, dù sao hiện tại là mùa đông, trong nhà cũng không có việc gì, ba đi một chuyến được không?”
“Để ba suy nghĩ đã,……” Bên kia ba Trần vừa nói vừa ngắt điện thoại.
Ba Trần vừa treo điện thoại xong thì ho dữ dội, ông đau khổ nhìn thoáng qua hai chân sưng phù ngày càng nghiêm trọng.
Tay lại còn run nhè nhẹ, An An có bạn trai, dù thế nào cũng phải đi xem, An An rất ngốc, vạn nhất bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?
Nhưng mà chân đã thành ra thế này, phù giống như cây cải củ. đi đến chỗ An An, cũng chỉ làm cho con bé thêm lo lắng thôi!
Ba Trần run rẩy với lấy chén nước, mạnh mẽ uống hết phân nửa, trên mặt tang thương đầy mâu thuẫn.
Trần An An nghe tiếng tút tút, chán nản thở dài, lại không được. Nhưng mà lần này ba cô cũng không kiên quyết, mấy ngày tới cô nên gọi nhiều về nhà mới được!
cô buông điện thoại đi vào phòng tắm tắm rửa, cẩn thận không làm ướt miệng vết thương, thật vất vả tắm xong, đang mặc áo ngủ, chợt nghe thấy tiếng đập cửa.
Trong lòng Trần An An hoảng hốt, vội vàng mặc quần, trên đầu còn quấn khăn mặt vọt tới mở cửa cho Diệp Lương Nhất,“Bác sĩ Diệp, có việc gì vậy?”
Diệp Lương Nhất không để ý cô, theo khe cửa tiến vào. Đánh giá phòng Trần An An một chút, lúc này mới quay đầu nhìn cô lạnh lùng nói:“Cởi quần áo.”
Cái gì? Trần An An cả kinh, gắt gao túm lấy cổ áo của mình, cảnh giác nhìn Diệp Lương Nhất, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ……
Vừa nghĩ trong đầu, Trần An An lại nhận ra một vấn đề khác, Diệp Lương Nhất lúc này chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực.
Thân thể Trần An An run lên, mắt to tròn như mèo con gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Nhất, vừa bước lui về phía sau, vừa nơm nớp lo sợ nói:“Diệp, bác sĩ Diệp, anh đừng, đừng làm bậy.”
Diệp Lương Nhất chống lại cặp mắt to kia của cô, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, vài bước liền tới trước mặt Trần An An, nắm lấy cổ tay cô, đem cô áp đảo ở trên giường.



Chương 17

“Bác sĩ Diệp! Anh bình tĩnh một chút!” Tim Trần An An đập thình thịch không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giống như xuất huyết đến nơi, ở dưới thân Diệp Lương Nhất ra sức vặn vẹo, không ngừng giãy dụa.
Không xong rồi! Bác sĩ Diệp giống hóa sói quá!
Chút sức lực này của cô Diệp Lương Nhất không xem ở trong mắt, một tay tóm lấy hai tay cô, cô định ở trên đầu, tay kia thì kéo áo ngủ Trần An An lên, chậm rãi xoa thắt lưng của cô.
Trần An An gấp muốn chết, thanh âm cũng mang tiếng nghẹn ngào, “Diệp, bác sĩ Diệp, anh đừng như vậy….. Ô…..”
Diệp Lương Nhất nhíu mày, buông tay cô ra, đem cô xoay lại, liền nhìn thấy hai mắt đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
“Anh, anh đừng lại đây!” Trần An An vừa run rẩy co rụt người vào góc giường, vừa trừng mắt nhìn Diệp Lương Nhất, trong đôi mắt to tròn đều là hoảng sợ.
Sắc mặt Diệp Lương Nhất đen sì, ánh mắt lạnh như băng, hắn tóm lấy chân Trần An An kéo cô tới bên người mình, âm thanh lạnh lùng: “Cô nghĩ rằng tôi có hứng thú với cô?”
Trần An An cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được bàn tay như gọng kìm kia, chỉ có thể giương cổ, cằm nhỏ hơi hếch lên, mạnh mẽ kiên định, “Sao, chẳng lẽ không đúng?”
Diệp Lương Nhất hừ lạnh, khinh thường liếc mắt cao thấp đánh giá Trần An An một cái, “Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô.”
Ngưng một lúc lại thêm một câu, “Không ngực, không mông.”
Con thỏ cũng có thể phát cáu! Trần An An nghe vậy giận tím mặt, đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Lương Nhất nói: “Anh nói ai không ngực không mông?”
Diệp Lương Nhất lạnh lùng nhìn cô, không nói lời nào.
“Sao tôi lại không có ngực!” Trần An An lúc này cũng đã quên cả sợ hãi, cố ý ở trước mặt Diệp Lương Nhất ưỡn ưỡn bộ ngực nhỏ, kiêu ngạo nói: “Tôi có!”
“À…” Diệp Lương Nhất kéo dài giọng, ở trước ngực cô quét một vòng, “Tôi đã quên, cô có ngực, tôi còn nhìn qua.” Hắn nhìn Trần An An nháy mắt hai má đỏ bừng, nhếch môi xấu xa nói: “Còn nhìn không chỉ một lần!”
“Anh, anh sao lại làm thế?” Trần An An phút chốc suy sụp, khí thế vừa rồi như quả bóng bị kìm hãm, lập tức xẹp xuống, lúng túng không nói được lời nào.

Diệp Lương Nhất ngồi đối diện cô, thưởng thức một hồi biểu tình của cô vừa thẹn vừa giận, lúc này mới đẩy gọng kinh, khôi phục bộ dáng bình thường lạnh như băng, “Được rồi, vén áo lên để tôi xem thắt lưng của cô.”
Trần An An khiếp sợ trừng mắt, “Anh, anh bảo tôi cởi quần áo vì muốn kiểm tra thắt lưng cho tôi?”
Diệp Lương Nhất liếc cô một cái, “Nếu không cô cho là vì sao?”
Được rồi, Trần An An ủ rũ nằm úp sấp trên giường, ngoan ngoãn xốc áo lên, lộ ra khoảng lưng trắng nõn trơn bóng phía sau.
Hóa ra bác sĩ Diệp là muốn xem bệnh cho cô, cô thật không thuần khiết! Vậy mà nghĩ bác sĩ Diệp muốn…… muốn cái kia!
Hai tay Diệp Lương Nhất vuốt ve lưng cô, ánh mắt chú ý tới sườn mặt xấu hổ của Trần An, trong lòng vui vẻ, quả nhiên là đồ ngốc, chọc một chút cũng tin!
“Đau à?” Diệp Lương Nhất từ eo Trần An An chậm rãi xoa đến giữa, vừa xoa vừa hỏi cô.
“A….. Không đau lắm.”
Thủ pháp của hắn thật khéo léo, cả người Trần An An đều thả lỏng, nhẹ nhàng thoải mái, vừa hưởng thụ vừa mơ hồ trả lời.
Chắc là không có gì vấn đề, nhưng mà vết bầm kia thật khó coi. Diệp Lương Nhất nhìn vết bầm lớn trên lưng trắng nõn của Trần An An, càng nhìn càng không vừa mắt.
“Trần An An, làm sao cô lớn lên được vậy?” Diệp Lương Nhất vừa xoa thắt lưng cô vừa hỏi.
Hắn mới quen biết cô một thời gian ngắn mà thấy cô đã chồng chất vấn đề, không phải bị thương chỗ này thì là chỗ kia đổ máu, thật muốn biết làm sao cô bình an lớn lên như vậy.
Diệp Lương Nhất nghĩ nghĩ tốc độ xoa bóp liền chậm lại. Trần ngốc nghếch về sau chắc phải cùng sống với bác sĩ, nếu không với bộ dạng chíp bông bất cẩn của cô, làm sao có thể ứng phó được với người ta!
Không biết vì sao, tưởng tượng như vậy, Diệp Lương Nhất bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong lòng mình tựa như là con suối nhỏ, niềm vui hân hoan chảy róc rách ra bên ngoài.
Hắn ngừng mát xa, đưa tay lên lưng Trần An An, suy nghĩ một chút mới nói: “Trần An An, cô…..”
Nói đến đây bỗng nhiên im bặt, hắn dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An, không ngờ cô lại ngủ mất!
Khi ngủ Trần An An rất ngoan, cũng giống con người cô vậy, im lặng cuộn mình ở trên giường, không chút lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ, cánh mũi xinh xắn hơi mấp máy, cực kì đáng yêu.
Diệp Lương Nhất nhìn nhìn, tay không tự giác chạm lên mặt Trần An An, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đầu ngón tay cảm thụ xúc cảm trắng mịn mềm mại, thoáng chốc liền mất hồn.
Bỗng nhiên Trần An An ưm một tiếng, Diệp Lương Nhất giật mình, vội vàng thu tay về.
Lúc quay sang nhìn thì phát hiện cô chỉ chép chép miệng rồi ngủ tiếp.


Thật giống heo! Lại còn ngốc nữa! Trong lòng Diệp Lương Nhất hừ lạnh, ngón trỏ cùng ngón cái cũng không tự giác xoắn vào nhau, giống như còn lưu luyến cảm xúc tốt đẹp vừa rồi.
Hắn đi qua giúp Trần An An chỉnh lại tư thế ngủ, hơi nâng đầu cô lên để chèn gối đầu xuống dưới, lại đắp chăn lên người cô. Lúc này mới tắt đèn ngủ, đi ra khỏi phòng Trần An An.
Trần An An ngủ một giấc thật ngon, sáu giờ sáng hôm sau tỉnh lại cảm thấy cả người vô cùng sảng khoái.
Rửa mặt xong, cô liền chui vào phòng bếp làm điểm tâm. Vốn lấy ít gạo chuẩn bị vo, bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay Diệp Lương Nhất ở đây, nghĩ nghĩ, liền lấy nhiều thêm một chút.
Sáng sớm trong bếp, nồi cơm điện bốc lên hơi nóng lượn lờ, tỏa ra hương gạo thơm nồng.
Trần An An đứng trộn dưa leo, dưa leo cắt thành từng miếng xanh non, nhỏ vài giọt dầu đậu nành, thêm chút nước tương, muối và dầu vừng, cuối cùng trộn cùng tỏi bằm, đơn giản mà ăn với cơm cực ngon.
Buổi sáng đúng tám giờ Diệp Lương Nhất mới rời giường, vệ sinh cá nhân xong, đang định mở cửa, chợt nghe Trần An An gọi: “Bác sĩ Diệp, ăn cơm thôi.”
Diệp Lương Nhất sửng sốt một chút, không khỏi có chút suy nghĩ, lúc ở nhà, mỗi ngày mẹ hắn đều dậy sớm, ăn điểm tâm rồi đến trung tâm thẩm mỹ tập yoga.
Bởi vậy cho tới bây giờ hắn đều ăn sáng ở bên ngoài, bây giờ có người ở phòng bếp gọi hắn ăn điểm tâm thì chính là lần đầu tiên.
“Bác sĩ Diệp, anh nhanh lên, tôi chờ anh lâu rồi.” Trần An An nhanh nhẹn lấy thêm một chén cơm đặt ở phía đối diện, hơi oán giận nhìn Diệp Lương Nhất.
Diệp Lương Nhất đẩy mắt kính, không trả lời, lại không chút do dự bước vào phòng bếp.
Cháo gạo hầm nhừ trắng sữa thơm nức, dưa leo xanh biếc, trứng chiên vàng giòn, thậm chí còn có cả một đĩa tỏi xào…thật không tồi.
Tuy rằng vẻ mặt bác sĩ Diệp vẫn không chút thay đổi, nhưng lại ăn hết hai chén cháo lớn, lúc này mới chịu buông đũa xuống.
Liếc mắt thấy Trần An An đã mặc đồ xong đang chuẩn bị đi làm, liền lạnh lùng mở miệng nói:“Tôi đưa cô đi.”
“không cần.” Trần An An lấy trong túi ra một đồng tiền xu quơ quơ trước mặt Diệp Lương Nhất,“Dưới lầu có trạm xe buýt.”
Diệp Lương Nhất không thèm nói, chỉ nhanh tay đoạt lấy tiền xu trên tay cô, âm thanh lạnh lùng:“Im miệng, tiện đường!”
Trần An An ngồi trên xe Diệp Lương Nhất thuận lợi đến công ty, vừa cùng Diệp Lương Nhất nói gặp lại, đang định bước vào văn phòng, đã bị mấy đồng nghiệp quen biết xông tới.
“An An, thẳng thắn khoan hồng kháng cự