watch sexy videos at nza-vids!
Namon
  • Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
  • Người gửi: MyGirl
  • Lượt xem: - Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 27-06-2017

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

An An thật sự không có cách nào ngồi yên được, nghĩ nghĩ, đành phải nói dối, nói cô chưa quen múi giờ, rất mệt mỏi, muốn ở lại khách sạn ngủ.
Diệp Lương Nhất nghe thấy cô nói câu này, hàn khí trên người mới bớt một chút, nhưng vẫn có chút mất hứng, cao thấp quét Trần An An một cái, thấy trong cặp mắt to kia tràn đầy khẩn cầu, nhất thời tâm liền mềm nhũn.
“Người ngốc ở trong khách sạn, ai tới gõ cửa cũng không được mở, cũng không được chạy loạn!”
“Đã biết” Trần An An cúi đầu nín cười. Bác sĩ Diệp lải nhải như vậy, so với ba cô còn lải nhải hơn!
Sáng hôm sau Diệp Lương Nhất cùng với một đoàn bác sĩ đi đến hội thảo, chỉ còn Trần An An đứng ở khách sạn.
Cô nghĩ chờ Diệp Lương Nhất vừa đi, mình liền chạy ra ngoài đi dạo, dù sao nơi này cách khu dân cư rất gần, không sợ xảy ra vấn đề.
Nhưng mà không đợi cô thực hiện được ý định trong lòng, Chung Vận đi sau lưng Diệp Lương Nhất liền nhét vào tay cô một tấm bản đồ, siêu thị, cửa hàng gần đây, thậm chí ngay cả Silicon Valley (Thung lũng máy tính) cũng đều đánh dấu rõ ràng.
Trần An An đối với nhiệt tình của cô ta vô cùng khó hiểu, Chung Vận giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, lạnh lùng bỏ lại một câu,“Nể mặt sư huynh thôi.” Rồi đi ra khỏi khách sạn.
Còn lại mỗi Trần An An nắm bản đồ ngây ngốc đứng ở cửa, còn chưa hiểu rõ tình hình.
Cái gọi là hội thảo trao đổi kinh nghiệm chữa bệnh, chẳng qua là chỉ vài bác sĩ có địa vị phát biểu, sau đó lại cùng nhau trao đổi một chút ý kiến mà thôi, chỉ ngắn ngủn hơn ba tiếng đồng hồ.
Trong bệnh viện có vài bác sĩ tiếng Anh không được tốt, Diệp Lương Nhất cùng Chung Vận vừa nghe diễn thuyết vừa phải phiên dịch cho bọn họ, nhưng mà ngoài ý muốn là ở hội thảo Diệp Lương Nhất lại gặp được giáo sư cũ của hắn.
Sau khi kết thúc hội thảo, hắn và Chung Vận lại cùng giáo sư hàn huyên một phen, lúc này mới đi cùng các bác sĩ ra khỏi hội trường.
“Sư huynh, đã giữa trưa, chúng ta ở đây ăn cơm xong rồi về khách sạn, nơi này vừa lúc có nhà hàng Trung Quốc.” Chung Vận đề nghị.
Các bác sĩ còn lại đều gật đầu, bọn họ đã sớm đói bụng, đồ ăn buổi sáng thật không quen, vừa nghe Chung Vận nói nhà hàng Trung Quốc, liền nhanh phụ họa.
“Đây không phải là nhà hàng Trung Quốc chính gốc, rất khó ăn.” Diệp Lương Nhất đưa tay vẫy một chiếc xe,“Nhưng mà cạnh khách sạn chúng ta có một chỗ không tệ, vẫn nên trở về rồi ăn.”
Nụ cười trên mặt Chung Vận cứng đờ, sau đó lập tức giống như không có việc gì, nói với Diệp Lương Nhất:“không phải đâu, sư huynh, em nhớ rõ khi đó anh thích nhất nhà hàng này mà.”
“A? Có sao?” Diệp Lương Nhất đẩy kính mắt,“Em nhớ lầm rồi.” nói xong, hắn chuyển hướng sang mấy bác sĩ còn lại,“Tôi đã ở đây vài năm, đối với chỗ này rất quen thuộc, bữa trưa tôi mời mọi người ăn cơm, chúng ta về nhà hàng Trung Quốc cạnh khách sạn, rất được đấy.”
Nghe thấy lời này, trên mặt mấy bác sĩ kia nhất thời lộ ra tươi cười.
“Vậy đi, mấy lão già chúng ta đành để tiểu Diệp chiếm được tiện nghi thôi.”
“Được, vậy giao cho cậu!”
Diệp Lương Nhất cúi người lên xe, khóe môi cong lên,“Được.”
Chung Vận gần như cắn phải miếng bạc, không thể ngờ sư huynh vẫn không bỏ xuống được Trần An An, như vậy sao được! Kế hoạch của cô ta nên làm sao bây giờ?
Trong lòng cô ta sốt ruột, trên mặt lại giấu diếm không lộ chút gì, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên quay đầu nói với Diệp Lương Nhất:“Sư huynh, mọi người về khách sạn trước đi, nói không chừng An An đã chờ sốt ruột rồi, em tới nhà hàng mua cơm trưa cho mọi người, các bác sĩ cũng mệt mỏi rồi, chúng ta mang về khách sạn rồi ăn.”
“Vẫn là tiểu Chung nghĩ chu đáo a!”
“Đúng vậy, phụ nữ đúng là cẩn thận!”
Nghe thấy lời nói của Chung Vận, các bác sĩ đều hết lời khen cô ta, Chung Vận ngượng ngùng cười cười,“Vậy đi, quyết định như vậy.”
cô ta thấy Diệp Lương Nhất còn muốn nói cái gì, vội vàng giành nói:“Sư huynh, anh cũng đừng cản em, vẫn là nên về trước xem An An thế nào đi!”
Thấy cô thật sự kiên trì, Diệp Lương Nhất cũng đành gật đầu đồng ý, chỉ để lại một bác sĩ nam trẻ tuổi giúp cô mua đồ ăn, đem tiền nhét vào trong tay cô, dặn dò nói:“Cứ mua đừng ngại.”
Chung Vận nghe vậy ý cười trên mặt càng sâu, đáy mắt đều là ngọt ngào,“Em biết rồi.”
Diệp Lương Nhất trở lại khách sạn chuyện đầu tiên chính là mở cửa gọi Trần An An, kết quả lại thấy phòng trống, Trần An An căn bản là không ở trong phòng!
Diệp Lương Nhất rùng mình, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Trần An An, vừa nhấn phím gọi lại đột nhiên nghĩ đến sim điện thoại của Trần An An là Unicom, căn bản không thể dùng ở nước ngoài, đành phải buông điện thoại xuống, trong lòng lại bắt đầu nôn nóng đi đi lại lại.
cô ngốc kia không quen đường thì có thể đi đâu? Chẳng lẽ ngày hôm qua đi ra ngoài thấy chỗ nào hay sao? không được! Chờ Chung Vận về nhất định phải hỏi một câu!
Bên này, Diệp Lương Nhất đang lo lắng bất an ở trong phòng đi tới đi lui, Chung Vận cũng đã mua cơm trở về, cô gõ cửa phòng Diệp Lương Nhất mang cơm đi vào, đặt trên bàn, quét một vòng trong phòng, không thấy Trần An An, nhất thời mừng rỡ, trên mặt lại vẫn làm bộ kinh ngạc,“Sư huynh, An An đi đâu rồi?”
“Anh hỏi em, ngày hôm qua An An có nói muốn đi chỗ nào không?” Ánh mắt Diệp Lương Nhất sâu thẳm, toàn thân toát ra một loại cảm xúc nôn nóng bất an, Chung Vận nhìn mà thầm hận trong lòng.
Nhưng vẫn duy trì bộ dáng thân thiết,“không có, An An chỉ mua kẹo xong là về, sư huynh, anh đừng lo lắng, An An cũng không phải trẻ con, chúng ta ăn cơm trước đi!”
nói xong, cô đem hộp cơm đẩy về phía Diệp Lương Nhất,“Em mua đều là đồ ăn anh thích, nếm thử đi.”
Trần An An không thấy đâu, Diệp Lương Nhất nào có tâm tình ăn cái gì, lắc đầu,“Em ăn trước đi, anh đi tìm An An.”
“Ai, sư huynh!” Chung Vận vừa nghe hắn không chịu ăn cơm, nhất thời nóng nảy,“Chỗ này lớn như vậy anh đi đâu tìm cô ấy! Ăn cơm trước đi, cơm xong chúng ta cùng đi!”
Trong lòng Diệp Lương Nhất vô cùng lo lắng, căn bản nghe không vào tai khuyên bảo của Chung Vận, vừa muốn lướt qua cô đi ra cửa, chợt nghe chuông điện thoại của Chung Vận vang lên.
Chung Vận nhướng mày, sao lúc này lại có điện thoại, nhưng mà Diệp Lương Nhất đang nhìn, cô sao có thể không nghe!
Trong lòng Chung Vận khổ không thể tả, đành phải lấy ra điện thoại đi ra khỏi phòng Diệp Lương Nhất, vừa đi còn không quên dặn Diệp Lương Nhất,“Sư huynh, anh đừng vội ra ngoài, hôm qua em dẫn An An đi vài chỗ, chờ em nghe điện thoại xong sẽ dẫn anh đi.”
Tuy rằng Diệp Lương Nhất sốt ruột, nghe Chung Vận nói cũng có lý, đành phải một lần nữa ngồi xuống, chờ Chung Vận trở về.
Ai biết Chung Vận nghe điện thoại mãi cũng chưa quay lại! Diệp Lương Nhất thật sự là chờ không nổi nữa! hắn đứng bật dậy, vừa định mở cửa đi ra, chỉ thấy cửa đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
Trần An An giống như con thỏ chạy vọt vào,“A, bác sĩ Diệp, anh đã về! A, còn có cơm trưa, đói chết tôi.” nói xong, trực tiếp bổ nhào về phía hộp cơm kia, cầm thìa lên vội vàng từng miếng từng miếng mà ăn.
Tâm tình bỗng nhiên lên lên xuống xuống, giống như chênh lệch giữa lòng sông và mực nước biến, Diệp Lương Nhất gần như không thể tiếp nhận nổi, hắn hung tợn nhìn chằm chằm Trần An An, bước qua răn dạy cô.
Kết quả nhìn thấy cô nhồm nhoàm nhai cơm liền mềm lòng, cô ngốc kia thật sự bị đói, ăn cũng không ngẩng đầu lên. Thôi, chờ cô ăn cơm xong rồi hỏi.
Trong lòng Diệp Lương Nhất thở dài một hơi, đưa tay lấy hộp cơm bên cạnh cũng bắt đầu ăn.
Hai người ăn hết hộp cơm xong, Chung Vận vẫn chưa quay lại. Diệp Lương Nhất sớm đã quên cô, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trần An An, thanh âm âm trầm gần như có thể nhỏ nước đến nơi,“nói! Em đi đâu?”
“Anh làm gì mà hung dữ như vậy!” Trần An An liếc trắng mắt, đem hộp cơm hai người đã ăn xong ném vào thùng rác,“Chỉ đi vòng vòng quanh đây thôi!”
cô vốn đang định đi nhiều chỗ, trên bản đồ Chung Vận đưa cho cô còn có rất nhiều nơi thú vị, nhưng cô đã quên đổi giày, đi giày cao gót thật sự là quá mỏi, đành phải quay về, muốn đổi giày rồi đi tiếp, ai biết Diệp Lương Nhất đã trở lại.
“Em có biết đây là chỗ nào không? Nơi này không phải thành phố A!” Diệp Lương Nhất túm lấy cô đến trước mặt, hung hăng búng vào cái trán của cô,“Nếu chẳng may bị người ta lừa bắt đi thì làm sao bây giờ? Hả?”
hắn thấy Trần An An mở to mắt, vẫn bộ dáng không có nghe vào tai, lửa giận trong lòng càng bốc cháy,“Trần An An! Em nói mau! Em rốt cuộc có biết sai hay không? Còn chạy loạn nữa?”
“Nóng quá!” Trần An An giống như không nghe thấy hắn rít gào, cô kéo kéo cổ áo, chỉ cảm thấy cả người bỗng nhiên như bốc hỏa, vừa nóng vừa bứt rứt khó chịu,“Bác sĩ Diệp, tôi nóng quá a……”
“Nóng cái gì mà nóng! Em đừng nghĩ muốn lừa gạt! Tôi……” Diệp Lương Nhất nói đến đây bỗng nhiên lại im bặt, hắn không nháy mắt nhìn Trần An An, bỗng nhiên nuốt nước miếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần An An đã đỏ bừng, mắt to mênh mông sương mù bất lực nhìn hắn, vừa gọi tên hắn, vừa cọ cọ vào người hắn, mà cổ áo đã sớm bị cô kéo ra, lộ ra bộ ngực trắng như tuyết.



Chương 30

“Bác sĩ Diệp, thật….. khó chịu quá……” Lông mi thanh tú của Trần An An nhíu lại, khuôn mặt trắng nõn đã ửng hồng, đôi mắt to bất lực nhìn Diệp Lương Nhất, giống như hồ nước mờ sương, sóng sánh, Diệp Lương Nhất nhìn đến ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, hắn gian nan nuốt nước miếng một cái, cơ thể đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.“Trần An An.”
Trong người vừa nóng vừa khó chịu, thân thể lại vô cùng trống rỗng, trong miệng nước bọt tiết ra càng nhiều, Trần An An không kiềm chế được nuốt nuốt, cố gắng duy trì được một ít lý trí.
Ham muốn nổi lên vừa mạnh mẽ vừa dữ dội, cô kẹp chặt hai chân khó chịu ở trên giường cọ xát, thanh âm đã sớm không còn trong trẻo như bình thường nữa,“Diệp, bác sĩ Diệp, có chuyện rồi……”
Tuy rằng cô đơn thuần, nhưng cũng không ngốc, cơ thể mình có phản ứng này, rõ ràng chính là dục vọng. Nhưng vì sao lại như vậy? cô ngửa đầu nhìn Diệp Lương Nhất, cái cổ trắng nõn thon dài phơi bày hết ở dưới mắt Diệp Lương Nhất,“Làm, làm sao bây giờ? thật, thật khó chịu……”
Diệp Lương Nhất xoa hai má đã nóng lên của cô, chậm rãi vuốt ve, tay hắn hơi lạnh, vừa đúng lúc truyền vào cơ thể đang khô nóng của cô, Trần An An thoải mái hừ một tiếng, như mèo con cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, lý trí đã bắt đầu tan rã.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
Chỉ trong vài giây ngắn ngủn, cô liền tựa lên cổ Diệp Lương Nhất, ở chỗ hõm cổ hắn cọ tới cọ lui, cánh môi mềm mại nóng bỏng ngẫu nhiên không cẩn thận lướt qua sườn mặt và cổ Diệp Lương Nhất, làm cho cả người hắn càng cương cứng hơn, hô hấp cũng trở lên ồ ồ.
Diệp Lương Nhất mặc cho Trần An An ở trên người hắn cọ xát, thậm chí còn cởi áo của mình, ôm cô nửa thân trần trụi ngồi ở trên giường, để cô có thể dễ chịu một chút, ánh mắt cũng không tự chủ liếc đến hộp cơm trong thùng rác.
Với tính cách Trần An An, nhất định sẽ không lãng phí tiền ăn cái gì ở bên ngoài. Như vậy nguyên nhân gây nên không thể nghi ngờ, chính là hộp đựng cơm kia, ánh mắt Diệp Lương Nhất lạnh như băng, hôm nay nếu không phải Trần An An ăn hộp cơm này, như vậy hiện giờ hắn sẽ như thế nào?
Tình trạng của Trần An An rõ ràng chính là trúng thuốc kích dục mạnh, nhưng vì sao bên trong cơm lại có thuốc kích dục? Thuốc kích dục thuộc loại dược phẩm bị quản lý chặt chẽ, nhất là loại kích dục mạnh này, ngoại trừ một số nơi kinh doanh đồ người lớn bất hợp pháp, còn lại chỉ những tay buôn ma túy mới có.
Ánh mắt Diệp Lương Nhất sâu thẳm, vừa vuốt ve cơ thể Trần An An như để trấn an, vừa nhíu mày suy nghĩ. Chẳng lẽ là nhà hàng kia vấn đề?
Thân thể Trần An An càng ngày càng nóng, cô ngồi ngang trên đùi Diệp Lương Nhất cọ xát vặn vẹo, chỉ cảm thấy phía dưới lành lạnh, chất lỏng ẩm ướt thấm ra càng nhiều, gần như ướt cả quần lót, hết sức không thoải mái.
Đầu óc của cô mơ hồ, căn bản đã mất hết lý trí, chỉ còn biết hành động theo bản năng. Lúc này cảm thấy khó chịu, liền buông tay Diệp Lương Nhất, bắt đầu cởi quần.
Diệp Lương Nhất phục hồi tinh thần, thấy trên người Trần An An chỉ còn lại một cái quần lót nhỏ màu trắng, mà cô còn giống như chưa thỏa mãn, một tay cầm lấy mép quần lót đang chuẩn bị kéo xuống!
Khung xương của cô nhỏ, thân thể cũng mềm mại, làn da trắng mịn, bởi vì tình dục mãnh liệt mà nhiễm thượng một tầng hồng nhạt, trên mặt phủ một lớp mồ hôi, làm cho thân thể mềm mại tỏa ra một sắc thái quyến rũ mị hoặc.
Cơ bắp trên người Diệp Lương Nhất đã căng ra, trên trán toát mồ hôi vì chịu đựng, bụng nóng như lửa, bộ phận phía dưới đã ngẩng cao đầu, đáy quần cũng phồng lên.

Dã thú trong lòng không ngừng gào thét giãy dụa, như muốn phá vỡ hết mọi trói buộc lý trí và đạo đức, chỉ muốn hành động theo bản năng đang xúi giục.
Nhưng rốt cuộc hắn là người có tự chủ vô cùng mạnh mẽ, cưỡng chế dục vọng trong lòng, cúi đầu nhìn Trần An An đang cọ xát ở trên người mình, ách cổ họng hỏi:“Hôm nay ở bên ngoài có ăn cái gì không?”
Trần An An làm sao còn có thể hiểu được ý tứ của hắn, chỉ nhìn thấy hai cánh môi mỏng của hắn mở ra khép lại, khi không vô cùng mê người.
“Có hay là không? Hả?” Diệp Lương Nhất thấy cô mở to đôi mắt mênh mông mờ sương ngây thơ nhìn mình, gần như thiếu chút nữa không kiềm chế được, đành dời ánh mắt, hung hăng ôm cả người Trần An An trần trụi vào trong lòng, lại hỏi một câu.
Nào biết Trần An An cũng không vui, cô ư ư giãy giụa khỏi cánh tay hắn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Lương Nhất trực tiếp chụp lên môi hắn, không hề có kỹ xảo chỉ trằn trọc mút vào, quả thực giống như con thỏ gặm ngọn cỏ vậy.
Mỹ vị tự động đưa lên sao có thể không ăn, Diệp Lương Nhất một tay tháo kính mắt xuống, một tay kéo Trần An An lại, đảo khách thành chủ, ngậm môi của cô, tỉ mỉ nhấm nháp một phen, rồi cạy mở hàm răng, tiến quân thần tốc, đầu lưỡi linh hoạt xẹt qua hàm trên mẫn cảm của cô, đưa đến cho Trần An An một trận run rẩy, từ trong lỗ mũi hừ ra tiếng rên kiều mị, lúc này mới cuốn lấy lưỡi của cô triền miên mút vào, đè thấp thanh âm hỏi:“Hoặc là?”
Tác dụng của thuốc càng ngày càng mạnh, trong lòng Trần An An ngoại trừ dục vọng mãnh liệt thì cái gì cũng không chú ý đến, căn bản không nghe thấy lời nói của Diệp Lương Nhất, chỉ cảm thấy nụ hôn vừa rồi thực thoải mái, theo bản năng phải truy đuổi môi Diệp Lương Nhất, cứ đưa lưỡi liếm liếm môi hoặc khóe môi người ta, chơi đùa không ngừng nghỉ.
Diệp Lương Nhất hít một tiếng, tùy ý cô càn quấy, hai tay dần dần xoa nhẹ cơ thể Trần An An, trong lòng lại vô cùng mâu thuẫn, nhìn Trần An An như bây giờ, rõ ràng lý trí đã hoàn toàn biến mất, phỏng chừng ngay cả hắn là ai cũng không biết, nếu thật sự làm, bất quả cũng chỉ là bị cô coi như giải dược dùng một lần.
Nhưng nếu không làm…… hắn còn có chút không cam lòng, cơ hội tốt như vậy đem cô ngốc biến thành của mình liền bỏ qua, sau này nhất định sẽ hối hận.
Ngay lúc Diệp Lương Nhất đang do dự, lại bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa,“Sư huynh, mở cửa.”
Diệp Lương Nhất cả kinh, nhìn xuống Trần An An giống như bạch tuộc quấn trên trên người mình, đành phải đem cô túm xuống dưới, dùng chăn gắt gao bao lấy, còn mình thì bước xuống giường khoác áo vào rồi ra mở cửa.
Trần An An vừa thấy Diệp Lương Nhất phải đi, đương nhiên không chịu, giãy dụa từ trên giường đứng lên định ngăn hắn lại. Kết quả lại bị Diệp Lương Nhất ôm chặt lấy, thưởng cho cô một cái hôn ẩm ướt,“Chờ anh trở lại.”
“Sư huynh, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong rồi phải đi tìm An An.” Chung Vận vừa thấy Diệp Lương Nhất đi ra, lập tức lộ ra một bộ mặt tươi cười, định chen vào cửa.
cô quá mức nóng vội, bởi vậy cũng không phát hiện trên mặt Diệp Lương Nhất còn sót lại tình dục và tư thế đứng kia quá mức không được tự nhiên. Càng không thấy sự hoài nghi trong đôi mắt hắn.
“Chung Vận, em đi về trước.” Diệp Lương Nhất đóng cửa, không cho Chung Vận đi vào, chính mình thì đứng ở ngoài cửa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc Chung Vận nói:“Giờ anh đang bận, em về phòng trước đi, khi nào ăn xong anh sẽ tìm em.”
“Sư huynh, anh có việc?”
“Ừ.” Diệp Lương Nhất đưa tay muốn đẩy kính mắt, lại đột nhiên nhớ tới kính đã tháo rồi, liền thả tay xuống,“An An nhắn tin cho anh, không có việc gì, đừng vội.”
“Vậy em……”
“Em về trước đi, ăn cơm xong anh sẽ tìm em.”
Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Chung Vận lo lắng, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, cũng không dám hỏi kỹ Diệp Lương Nhất, chỉ có thể lên tiếng được, chân lại như là đóng đinh trên mặt đất, như thế nào cũng không bước đi được.


“Đúng rồi, sư huynh, An An thật sự không có việc gì sao? cô ấy cũng không nói khi nào thì trở về à?”
Diệp Lương Nhất híp mắt,“Buổi tối cô ấy mới về.”
Buổi tối sao, trong lòng Chung Vận bỗng nhiên buông lỏng,“Được rồi, chờ anh ăn xong rồi em lại đến tìm anh, hôm nay giáo sư nói rất nhiều vấn đề em cũng không hiểu, anh có thể chỉ giúp em một chút không?”
“không thành vấn đề.”
Nhìn theo Chung Vận rời đi, Diệp Lương Nhất đóng cửa lại một lần nữa về phòng, trong mắt hiện lên một chút suy nghĩ sâu xa.
Đột nhiên, Diệp Lương Nhất chỉ cảm thấy hoa mắt, bị Trần An An chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ lao thẳng vào trong lòng, đẩy áo của hắn ra cắn lên ngực tới tấp.
Diệp Lương Nhất cúi đầu thở hổn hển một hơi, mạnh mẽ ôm lấy Trần An An, trực tiếp đặt lên trên giường, đôi môi ướt át từ khóe môi của cô trượt xuống, tới bộ ngực trắng noãn kia thì dừng lại một chút, rồi tiếp tục trượt xuống, đến cái bụng trơn nhẵn mút mút hôn hôn.
một tay chụp lên bộ ngực vểnh cao của cô, chậm rãi vân vê, tay kia thì trực tiếp xuống phía dưới, túm quần lót của cô chuẩn bị kéo ra.
Ngay lúc đó, Trần An An vốn ý loạn tình mê lại không biết vì sao sinh ra một tia lý trí,“Diệp, bác sĩ Diệp……”
Thanh âm của cô tràn đầy tình dục, một chút lý trí như vậy, lay lay động động, dường như một giây tiếp theo sẽ bị dục vọng bao phủ. Diệp Lương Nhất ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấy cặp mắt kia luôn trong suốt linh động đã tràn đầy đầy nước mắt, không biết là vì phản ứng sinh lý hay là cái gì khác.
“Làm sao?” Xem phản ứng này của cô, Diệp Lương Nhất biết cô sợ hãi, nên vừa ở bên trong đùi cô vuốt ve qua lại, vừa hỏi.
Dược tính kia vô cùng mãnh liệt, Trần An An cực khổ lắm mới có thể sinh ra một chút lý trí như vậy, lúc này lại bị Diệp Lương Nhất vỗ về chơi đùa, lại mềm nhũn yêu kiều trong lòng hắn, từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng, rồi cũng không nói gì nữa.
trên người