watch sexy videos at nza-vids!
Namon
  • Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
  • Người gửi: MyGirl
  • Lượt xem: - Đánh giá: 9.5/10
  • Ngày đăng: 27-06-2017

Cô Ngốc, Cởi Áo Ra

cho thằng nhỏ, như thế coi như là tôi cho nó cơ hội báo đáp công sinh thành của mình.”
Nghe ông ta nói xong lời này, Diệp phu nhân dù là bình thường luôn bình tĩnh, lúc này cũng giận run lên, há miệng thở dốc, vừa chuẩn bị nói thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng âm thanh loảng xoảng vang lên, Diệp Lương Nhất mặc một bộ vest từ ngoài bước vào.
“Được” Anh mặt lạnh tanh, so với ngoài trời mùa đông tuyết phủ dày có khi còn lạnh hơn, nheo mắt lộ ra lãnh ý, “Tôi có thể sắp xếp, giờ ông có thể mang người của mình đi rồi.”
Diệp Kiến Quốc trong lòng vui vẻ, đang định nói gì đó, chợt nghe Diệp Lương Nhất tiếp tục: “Bất quá bệnh viện chữa bệnh hàng năm đều phát sinh đủ loại sự cố trong lúc chữa trị, nếu con ông quá yếu ớt, lúc xảy ra chuyện, đừng có nghĩ tới chuyện buộc bồi thường, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Diệp Kiến Quốc sầm mặt trầm xuống,“Diệp Lương Nhất, con nói vậy có ý tứ gì, nếu có chuyện như vậy……”
Ông ta còn chưa nói dứt câu, đã bị Chu Tề vào cũng ngay sau Diệp Lương Nhất cắt ngang, Chu Tề thụi cho Diệp Lương Nhất một đấm, giở giọng oán trách nói: “Diệp Lương Nhất, nói thế sao được? Ngày vui như thế này nói chuyện đó làm gì?”
Diệp Kiến Quốc vừa định lên tiếng hưởng ứng, chợt nghe Chu Tề nói: “Cho dù trong lúc chữa bệnh xảy ra sự cố, khiến người bệnh bị điên hoặc tâm lý có vấn đề thì cũng có sao, cậu cũng có thể trực tiếp gửi tới chỗ tôi, phòng điều trị tâm lý, khi đó tôi nhất định sẽ có quà cảm ơn, chuyện như thế, câu cần gì phải nói ra với ông ta!”
Diệp Kiến Quốc nghe xong hết hồn, lảo đảo, cả người choáng váng thiếu điều muốn ngất xỉu, mắt liếc nhìn những người chung quanh, thấy mọi người nhìn mình bộ dạng châm chọc, khinh miệt, vừa định mở miệng phản đối lại nhất thời một chữ cũng không nói được .
Tức giận trừng mắt liếc nhìn Diệp Lương Nhất, ông ta mang theo bà vợ bỏ đi. Hôm nay con kết hôn, ông ta từ lúc đến cho tới lúc rời đi cũng chưa nói được một câu chúc phúc.
Gặp chút chuyện này, không khí vốn dĩ phải rất vui vẻ hào hứng, giờ nhất thời bị xen ngang phá hỏng, làm những người vốn canh cửa ngăn không cho Diệp Lương Nhất bước vào, sớm đã quên mất nhiệm vụ này của mình, khiến Diệp Lương Nhất không cần tốn nhiều công sức, dễ dàng qua cửa.
Cuối cùng vẫn là Lý Duyệt Nhiên lắm mưu nhiều kế cùng với Quý Cửu Thành là những người duy nhất còn lại đứng canh trước cửa phòng ngủ, bảo vệ cho Trần An An, dứt khoát đòi không đủ tiền lì xì không cho tiến vào.


Bác sĩ Diệp đẹp trai lạnh lùng sắc mặt lập tức chuyển đen xì, tức giận ném vội phong bao tiền lì xì ra, không quên đưa mắt liếc qua thành lưỡi dao bén gọn dọa hai người họ, Quý Cửu Thành lần đầu tiên canh phòng bảo vệ cô dâu, nhất thời bị khí thế của chú rể dọa nạt, hoảng hồn không đợi Lý Duyệt Nhiên lên tiếng, tự giác mở cửa cho Diệp Lương Nhất, còn chính mình ngồi xuống gom số tiền lì xì mang đi.
Diệp Lương Nhất mặc bộ vest đen, càng tôn lên thân hình cao, dáng người thẳng tắp, như thể cây trúc vững vàng trong mưa xuân, mang một khí khái trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến Trần An An nhìn thấy cơ hồ ngẩn ngơ.
Mà tương tự, Diệp Lương Nhất cũng bị Trần An An trong bộ áo cưới trăng như tuyết dọa cho sững người ngây ngốc. cô ngốc của anh, mặc áo cưới không tay, mặt trang điểm tự nhiên, mang phong vị thanh thoát, thản nhiên, mắt to tròn trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng ngượng ngùng ngước lên nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, giống như mời gọi anh âu yếm.
Diệp Lương Nhất bước thẳng về phía Trần An An, trái tim cũng đập nhanh hơn theo bước đi cành lúc càng nhanh của anh, hai người, nhìn nhau đắm đuối, đến cuối cùng khiến cô bối rối, nét ngượng ngùng hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Diệp Lương Nhất bước tới trước mặt Trần An An, bỗng nhiên quỳ một chân xuống, khuỵu gối ngay cạnh chân cô, thân hình vừa vặn ngang thắt lưng cô, áp mặt dính vào cái bụng hơi nhô lên của cô.
âm thanh phát ra không lớn, lại kiên định vững vàng kêu một tiếng: “Vợ ơi.”
Trần An An thất thần, tưởng chừng như không kìm được nước mắt, cô đặt tay lên vai Diệp Lương Nhất, miệng há hốc, vừa định nói câu gì đó, chợt nghe tờ ngoài cửa tiếng của Quý Cửu Thành kêu toáng lên,“Quỷ thật! Diệp Lương Nhất! Anh cũng thật là quá keo kiệt! Tiền lì xì có lý nào lại chỉ bỏ ra có hai đồng!”
Diệp Lương Nhất khóe môi cong lên, cặp mắt nheo lại, ánh mắt vui vẻ, đứng dậy hôn lên trán Trần An An, rồi đột nhiên ngồi xuống bên cạnh ôm cô vào lòng, lúc này mới nói nhỏ sát bên tai cô: “Vợ, anh có thông minh không?”
Trần An An vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngượng ngùng gật đầu, con ơi, cha con thật sự là rất thông minh nha!
“Đó là đương nhiên!” Diệp Lương Nhất được vợ mình ủng hộ, đắc ý bế bổng cô lên, rồi cúi đầu nhỏ giọng nói với Trần An An: “Còn phải để dành tiền mua sữa bột cho con chúng ta chứ, đúng không!”
Mấy người chưa kết hôn bộ tưởng có cơ hội lừa gạt anh sao! Kết hôn thì sao, anh cứ việc quang minh chính đại bày tỏ tình cảm ân ái đấy, chả việc gì phải để ý đến cảm nhận của mấy người chưa kết hôn. Lo lắng cho cảm xúc của mấy người còn độc thân nhân sao! Hù, anh thật sự chỉ muốn chọc cho bọn họ tức nổ đom đóm mắt thì có!
Tận mắt thấy Diệp Lương Nhất qua cửa lấy được vợ quá dễ dàng, chuyện này rốt cuộc đã thành công chọc giận cả lũ bạn, cả phù rể lẫn phù dâu cùng các khách mời tham dự hôn lễ, thê nên lúc ra nhà hàng dùng tiệc, mười mấy người vây quanh giữ chặt anh bên mình, mỗi người đều giơ ra một ly rượu vè hào sảng chúc, cố ý chuốc rượu, không cho anh có cơ hội trốn thoát trong đêm tân hôn.
Trần An An, cô dâu mới mẫn cảm với cồn, không thể uống rượu, cho nên toàn bộ gánh nặng đều đổ hết lên người Diệp Lương Nhất. Vốn dĩ có phù rể uống đỡ hộ, nhưng ai ngờ Chu Tề là rể phụ lại bỏ mặc, phản bội, hùa theo những người khác hè nhau ép Diệp Lương Nhất, thái độ quay ngoắt này chắc hẳn vì Diệp Lương Nhất xấu xa chỉ lì xì có hai đồng chứ!
Quý Cửu Thành còn chưa tới tuổi trưởng thành, vốn không thể uống rượu, cậu ta lại chẳng mấy chốc cũng học lên đại học, lần đầu tiên tập uống rượu, đi theo một đám người lớn hè nhau rót rượu liên tục, bảo cậu ta điên rồi cũng chẳng sai.
Người đến tham dự hôn lễ thật ra cũng không nhiều, trên cơ bản đều là bạn bè thân thiết của Diệp Lương Nhất và Trần An An, hai người đều không có họ hàng thân thích, bởi vậy không khí bữa tiệc rất trẻ trung sôi nổi. Toàn là những người trẻ tuổi, vui quá quậy tưng bừng, ngay cả Diệp phu nhân không quản nổi, đến cuối tiệc, nhóm khách nam biến đâu mất.
Bọn họ đi đâu mất rồi? Uống nhiều quá say lăn ra ngủ dưới gầm bàn chăng!
Diệp Lương Nhất uống với từng người, lại uống nhiều tới choáng váng, anh cho dù là tửu lượng khá tốt giờ bước đi cũng loạng choạng, say không thấy đường, mắt kính cũng không biết đã vứt đi đằng nào, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, xách theo chai rượu tử đi lang thang khắp nơi tìm Trần An An.
Vợ ơi, vợ à, sao gọi mãi chẳng thấy đâu thế này!
Trần An An lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng như vậy của Diệp Lương Nhất, cảm thấy đặc biệt hứng thú, mới lạ, chẳng những không ra mặt ngăn cản anh uống rượu, mà ngược lại còn chơi xấu, vụng trộm lén lút đẩy mấy cái ly và mấy chai rượu lại gần Diệp Lương Nhất, còn không quên chụp thêm vài tấm ảnh làm kỷ niệm.
“cô dâu mới này khẳng định là một cô ngốc!” một người phục vừa mang rượu lên, lúc quay ra nói vậy với một đồng nghiệp.
“Ngốc như thế nào?” một người phục vụ khác thừa dịp cửa chưa khép lại, liếc mắt ngó trộm vào bên trong, vừa lúc thấy Trần An An đang ở bên cạnh Diệp Lương Nhất chụp ảnh. Lập tức liền hiểu được lý do cảm thán của đồng nghiệp mình, gật đầu hưởng ứng:“Chú rể gặp phải người này cũng rõ khổ!”
“Vợ ơi……” Diệp Lương Nhất ôm Trần An An, mặt ngốc nghếch mơ hồ cọ tới cọ lui, nói thế nào cũng không chịu buông tay.
Trần An An tuy lúc đầu cảm thấy mới lạ, nhưng cứ bị anh ôm chặt lấy cọ tới cọ lui mãi cũng thấy bực, liền không chút lưu tình nào gạt tay anh ra, con sâu rượu! Phiền chết được!
Ngay lúc này, Chu Tề uống cũng đã say tới suýt ói, từ đâu xuất hiện, chỉ trỏ vào Diệp Lương Nhất và Trần An An, mồm la toáng lên: “Này, này, Diệp Lương Nhất, cậu, cậu là con chó sao? Cái gì mà găm gặm, cắn cắn, cọ tới cọ lui, cắn chết cô ấy mất!” nói xong lôi kéo Quý Cửu Thành lao qua, vỗ vỗ đầu thằng bé nói:“Nhóc con, cậu thấy có tôi nói thế có đúng không?”
“Anh, Anh là đỏ hệt mặt trời lặn rồi!” Quý Cửu Thành cũng đã uống tới mức mặt đỏ bừng bừng, chân đứng không nổi nhưng cũng vẫn không quên cãi lại Chu Tề, nhất thời nghĩ tới người mình thầm mến giờ đã lập gia đình, trong lòng có chút không vui.
Mượn cớ say rượu vung chân đá văng cái ghế bên cạnh, tới lúc ngó thấy Diệp Lương Nhất say xỉn gục bên người mới phát hoảng, cố hết sức lôi kéo Diệp Lương Nhất đến chỗ Trần An An vứt hắn ở đó.
Vừa lôi vừa kéo vừa nói:“Này, Diệp Lương Nhất, anh là không phải là đàn ông nha! Tới lúc kết hôn cũng chưa có tỏ tình với cô ấy!”
Cậu ta vừa nói dứt lời lời, mấy người xung quanh đang say chuếnh choáng cũng đều đồng thanh nhao nhao ồn ào.
“Phải đó! Nhanh lên. Mau tỏ tình!”
“Phải rồi, không mau nói hôm nay đừng hòng bước ra khỏi chỗ này nha!”
“Là đàn ông nhất định sẽ nói một lần trong đời”
Nghe những tiếng thúc giục Diệp Lương Nhất mau mau tỏ tình liên tục vang lên, Diệp phu nhân hiểu ý cùng ba Trần rút lui về nhà, trả lại không gian cho bọn trẻ vui đùa, không có người lớn ở quanh, cả đám càng được thể không kiêng nể gì, hò hét ầm ĩ thiếu điều muốn nổ tung cả phòng tiệc.
“Được rồi, được rồi!” Diệp Lương Nhất lấy tay sờ lên mắt kính để nhìn cho rõ mới phát hiện ra mắt kính không cánh mà bay. hắn vỗ đầu cho tỉnh rưọu, mơ hồ trừng mắt hỏi: “Ai lấy mắt kính của tôi, mắt kính tôi đâu?”
“Tìm mắt kính làm gì?” Chu Tề được dịp tóm chặt lấy tay Diệp Lương Nhất, hướng mọi người la lên:“Chú rể sẽ không phải là muốn chạy trốn chứ? Rất không có tiền đồ, các người nói đúng không?”
“Là…!”
“Diệp Lương Nhất chạy nhanh, mau!”
không có mắt kính làm thế nào mà tỏ tình được! Diệp Lương Nhất nheo mắt nhìn qua, tìm kiếm Trần An An, aizz, không được rồi, không có mắt kính không thể thấy rõ vợ nha!
Bất quá vợ rồi cũng sẽ thấy rõ thôi, còn hôm nay cũng không thể để cho này đám người coi thường mình! Hừ! không phải là tỏ tình thôi sao, nhất định là bọn họ có ý xem kịch vui đây nên mới có thể tỏ vẻ hứng thú, hắn sẽ không nói cho bọn họ, hắn đã sớm tỏ tình rồi! Chẳng qua vì giữ thể diện của mình, hắn không ngại lại tỏ tình lần nữa!
Diệp Lương Nhất trang mô hắng giọng, đẩy Chu Tề ra, thuận tay với lấy một đóa hồng trên bàn tiệc, bộ dạng tiêu sái đến trước mặt Trần An An.
Thế này cũng tốt lắm, rốt cục có thể thấy rõ vợ nha! Vợ hắn thật xinh đẹp, coi nào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, cái miệng hồng xinh xinh…
Diệp Lương Nhất vẻ mặt có chút ngây ngô cười, đem đóa hồng đặt vào tay Trần An An,“Vợ, bà xã, anh, anh yêu em!”
Lần đó ở trong văn phòng anh ở bệnh viện, anh cũng đã từng nói qua ba chữ này, nhưng lần này không giống thế, lần này là ở trước mặt tất cả mọi người, giống như là…… Giống như câu tuyên bố lúc hai người kết hôn, thêm nữa ba chữ này, lại giống như sợi dây tình cảm ngọt ngào, trong nháy mắt đem hai người bọn họ trói chặt lại với nhau.
Trần An An thuận thế nắm tay Diệp Lương Nhất, nhón chân hôn nhanh lên trán, dùng âm thanh chỉ vửa đủ để mình anh cúi đầu xuống nghe thấy, nói: “Em, em cũng yêu anh.”
“A!! Chú rể ngã!”
“Ngã lăn quay rồi! Tửu lượng kém quá! Có tí thế mà đã ngã!”
“Aizz, không chơi nữa!”
Hi hi, Trần An An nói yêu anh. Diệp Lương Nhất té phịch ngồi trên mặt đất, thỏa mãn vứt luôn ly rượu, cứ thế lăn ra ngủ, làm cách nào về tới nhà, đến cuối cùng chính anh cũng không biết.
Diệp Lương Nhất lúc tỉnh lại thì ngoài trời đã muốn là buổi tối, cô vợ mới cưới đang đang ngủ say cạnh anh, đôi tay nhỏ đặt trên bụng, tựa hồ như để che chở cho cục cưng còn trong bụng của bọn họ.
Giấc ngủ mang lại cho cô nét mặt ngây thơ trong suốt, vẻ đẹp giống một tiểu tinh linh chưa từng nhiễm bụi trần. Diệp Lương Nhất cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng mơ ngủ, đôi môi đỏ ửng khẽ nhếch lên, khuôn mặt lạnh như băng cuối cùng cũng được xóa tan vì hạnh phúc lẫn thỏa mãn.
Cha anh đã phá hủy cảm giác muốn có gia đình của anh, hôm nay lúc nhìn thấy Diệp Kiến Quốc, trong lòng anh không kìm nổi cảm giác chán ghét cùng hận ý. May mắn có cô ở đấy, Diệp Lương Nhất vòng tay đem Trần An An ôm vào lòng, ngón tay cô lướt nhẹ qua mặt anh, khiến hắn có cảm giác tin chắc mình còn có thể mang lại hạnh phúc cho người khác.
Diệp Lương Nhất sống hơn ba mươi mốt năm, đau khổ cũng đã trải qua, từng khép mình lại, từng cô đơn một mình giờ lại coi trọng một cô ngốc với đôi mắt to tròn và mái tóc luôn buộc thành túm khi đi nhún nhảy lúc lắc.
Tình yêu, quả thật tuyệt không thể tả.



Chương 60

Chung Vận Và Diệp Lương Nhất
Thời điểm Chung Vận quen biết Diệp Lương Nhất là lúc cô vừa sang Mỹ. Ở trong nước cô có thành tích học tập cực kỳ xuất sắc, năm thứ hai đại học đã từng sang Mỹ một năm theo chương trình trao đổi du học sinh, vì thế tiếng Anh với cô mà nói về cơ bản không gặp khó khăn gì.
Cái chính là một người con gái sống tha hương nơi đất khách quê người khó tránh khỏi cảm thấy cô độc, may mắn tính cách cô vốn rất mạnh mẽ, nên mới chống đỡ nổi. Tuy rằng bằng hữu không nhiều lắm, cuộc sống cũng coi như tạm ổn, không gặp rắc rối.
Lần đầu gặp mặt, theo Chung Vận nhớ là lúc trường đại học Stanford và đại học Trung Quốc cùng tổ chức buổi giao lưu họp mặt. Khi đó là đầu mùa hạ, thời tiết tuy khô ráo, nhưng không quá nóng bức, thực thích hợp đi chơi, vì vậy Chung Vận cũng tham gia buổi giao lưu họp mặt đó.
một nhóm mười ba người, lại chỉ có ba cô gái, mọi người sống xa quê hương khó có dịp tụ tập, rất nhanh đều có cùng một loại cảm giác vô cùng thân thiết, bởi vậy tuy mới quen biết nhau chưa lâu, những đối với nhau rất tốt, nói chuyện, giúp đỡ lẫn nhau khi đó cũng rất quan tâm chiếu cố.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
Chung Vận trưởng thành xinh đẹp, tính cách lại phóng khoáng, hoạt bát, hòa đồng, trên đường đi, mau chóng đã có hai anh con trai để ý tới cô, nịnh nọt săn đón ra mặt, các anh nam còn lại dù chưa có biểu hiện gì rõ rệt như hai người kia nhưng rõ ràng đối với cô cũng rất quan tâm.
Duy chỉ có hai người, một người lạnh như băng, coi tất cả những người như trong suốt không hề tồn tại, người còn lại thì trên mặt lúc nào cũng có ý vui vẻ hòa nhã nhưng lại cư xử với mọi người ai cũng giống nhau, thái độ khách khí không xa không gần.
Chung Vận lúc ấy cũng không biết thân phận của bọn họ, mãi đến khi tới nơi, mọi người cùng giao lưu, tự giới thiệu, cô mới biết, người luôn mang bộ mặt ôn hòa là Chu Tề, mà người luôn có thấy độ lạnh lùng như băng giá tên gọi là Diệp Lương Nhất, khó tin hơn là Diệp Lương Nhất hóa ra lại học cùng chỗ với cô.
Đại khái là trời sinh con người ta ai cũng bệnh chung là tính hiếu thắng, càng thấy khó lại càng cảm thấy hứng thú. Chung Vận từ sau bữa đó đối với anh Diệp lạnh lùng là để tâm muốn chinh phục.
Về phần Chu Tề, sau khi biết anh có chướng ngại về tâm lý, Chung Vận đối với anh chỉ có thể là kính nhi viễn chi , bởi vì có một đạo lý mọi người đều biết rõ đó là: đừng trêu vào những người mắc bệnh tâm lý, họ đều là những kẻ điên.
Đại học Stanford nằm tại trung tâm Thung lũng Silicon, do Thung lũng Silicon là một trung tâm công nghệ cao, hằng năm tạo ra một lượng lớn kỹ sư, mà những kỹ sư muốn thành danh trụ lại được ở đây cũng phải trải qua quá trình cạnh tranh khốc liệt, bởi thế, rất nhiều kỹ sư vì không chịu nổi áp lực mà phải tới gặp các bác sĩ tâm lí. Điều này khiến cho các sinh viên ngành tâm lý học càng thêm nổi tiếng, đồng thời cũng vì thế mà ngày càng có nhiều người theo đuổi ngành học này, tâm lý cũng trở nên biến thái điên cuồng.
không nói không rằng, ngẫn nhiên gặp trên đường mà bị một người xa lạ lôi vào phân tích trạng thái tâm lý, chỉ mới nghe nói thôi cũng đã đủ kinh sợ rồi.
Chung Vận tuy rằng mạnh mẽ, nhưng không thích mọi hành động suy nghĩ của mình đều bị người khác âm thầm nghiền ngẫm, vì vậy mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào Diệp Lương Nhất.
không nghĩ tới trong lúc để ý đánh giá xem xét, Chung Vận nhận ra anh không giống những người xung quanh. Ví dụ như, lúc bọn họ cùng nhau nấu cơm, anh thế mà lại là một trông số ít các bạn nam có thể nấu ăn ngon, hơn thế anh cũng không có thói trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không ra sức lấy lòng các cô gái, sau khi tới nơi, liền vào nhà nghỉ cẩn thận cất hành lý của mình, rồi cùng Chu Tề, hai người đi dạo tản bộ ngắm cảnh, mọi cử chỉ hành động đều để lộ ra thái độ trầm ổn.
Chung Vận trong lòng dần dần đối với Diệp lạnh lùng nảy sinh cảm xúc muốn cùng anh bầu bạn cả đời.

Sau này, khi bọn họ bốn người một nhóm chơi đấu bóng chuyền bãi biển, cô cùng Diệp lạnh lùng được xếp vào cùng một phe. Hai người kỹ thuật cũng không quá cách biệt, đánh bại từng cặp đấu một, đến cuối cùng thành ra phối hợp ăn ý, còn khiến mọi người được dịp huýt sáo trêu chọc ghép đôi.
Chung Vận tuy ngoài mặt lộ vẻ không vui trước tình huống này, nhưng kỳ thực sâu trong lòng có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn Diệp Lương Nhất có ý khẩn trương trông chờ. Nhưng ngay lúc cô đang phân tâm, vì không chú ý nên không kịp phát hiện quả bóng chuyền từ phía đối diện đang bay thẳng về phía mình, lúc Chung Vận nhận ra thì đã muộn không kịp tránh đành đứng chịu trận.
Ngay lúc cô nhắm mắt, dùng khuỷu tay ngăn đỡ trước mặt, chuẩn bị chấp nhận chịu cú va đập mạnh này thì Diệp Lương Nhất bỗng nhiên lao tới, dùng tay nhanh chóng đỡ gạt quả bóng chuyển hướng, cứu cô thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Đầu hè, cạnh biển rộng mênh mông, nước xanh ngăn ngắt, cây cối mọc xanh um tươi tốt, bên bờ cát mịn, ánh nắng chiếu xuống tạo thành quầng sáng bao lấy khuôn mặt vốn lạnh lùng băng giá của Diệp Lương Nhất, ngay thời điểm ấy khóe miệng thoáng nhếch lên thành một đường cong khiến khuôn mặt trở nên mềm mại, ôn hòa. một thoáng ấy, khiến Chung Vận bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt thoáng ửng hồng.
Bọn họ ở khu nghỉ dưỡng vui chơi tổng cộng ba ngày, mười ba người cùng nhau di chuyển có chút bất tiện, bởi thế liền chia làm ba tổ, cô dùng chút thủ đoạn nhỏ, khiến cho mình cùng Diệp lạnh lùng được xếp chung một tổ.
Bọn họ cùng nhau