- Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
- Người gửi: MyGirl
- Lượt xem: - Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 27-06-2017
Cha Nuôi Biến Thái
Hắn có thể bình yên vui vẻ.Cô một lòng cũng cảm thấy vui hơn.
Tố Uyên mệt mỏi thiếp đi mà không để ý giờ giấc,bây giờ đã là khuya.Bạch Tử Ngạn tới chỗ Hàn An Nhiên từ sáng,bây giờ cũng không có dấu hiệu quay trở lại.
Cô đứng dậy,lết thân thể rã rời của mình đến tủ quần áo,mặc chiếc váy trắng đơn giản vào.Quay lại giường ngồi,cô lại liên tưởng đến hình ảnh hắn cùng Hàn An Nhiên thân mật.
Cô rất ngưỡng mộ những người phụ nữ bình thường khác.Họ có một gia đình trọn vẹn.Có người yêu thương họ hết mực,vui có người hưởng chung.Khóc cũng có một bàn tay lau nước mắt cho họ,có một bờ vai vững chắc để dực vào,còn cô?Gia đình cũng không có!Niềm vui cô chưa từng được trải qua trong 15 năm cuộc đời.Dù là sống trong nhung lụa nhưng có ai hiểu được lòng của cô đau như thế nào.
Nước mắt lại không kìm được rơi xuống.Cô đã tự nhủ với bản thân phải mạnh mẽ,có chuyện gì thì nước mắt cũng không được chảy ra.Nhưng..cô sẽ khóc nốt lần này thôi!Chỉ một lần này thôi.Cô phải mạnh mẽ,có vậy cha mẹ ở trên trời mới an tâm.Cha mẹ cô đã gây ra tội ác tày trời,cô không một lời oán trách vì cô biết họ là bất đắc dĩ mới làm vậy.
Cô cũng là phụ nữ.Họ luôn có người che chở cho,còn cô thì có ai?Họ có một bờ vai vững chắc để dựa,cô cũng không có.Họ rơi nước mắt,sẽ có người đau lòng,gạt đi nước mắt,còn cô?Ai đau lòng cho cô,nước mắt cứ rơi,ai lau?
Cô khóc rất lâu,đến nỗi mắt sưng phồng lên.Đột nhiên đèn điện tắt vụt đi.
-”Aaa..”-cô hét lên,mỗi khi ở trong bóng tối tâm trí cô rất hoảng loạn,nếu không cẩn thận có thể hại đến chính bản thân mình.
Lần trước Bạch Tử Ngạn nhốt cô vào phòng tối,cô cũng rất sợ nhưng đó là hắn muốn nhốt cô.Trường hợp bây giờ không khác gì ngày hôm ấy...đèn cũng đột nhiên tắt..
Tố Uyên hoảng loạn,dò từng bước chân,không cẩn thận làm vỡ lọ hoa.Thuỷ tinh đâm sâu vào chân cô.Hoảng sợ làm cô quên cả đau.
Giờ phút này cô rất sợ hãi,có chết đi cô còn thấy dễ chịu hơn là hồi kí lại đêm hôm ấy!Dù gì cô cũng nợ hắn một mạng,vậy bây giờ trả lại hắn..cô đã mệt lắm rồi,thật sự đã không còn sức..
Nếu ông trời đã muốn vậy, cô cũng không nghĩ ngợi gì mà theo.
Tố Uyên cầm mảnh thuỷ tinh ở bình hoa vỡ,kề lên tay rồi xoẹt một đường.Máu tanh xộc vào khoang mũi.
Nhìn cô nhớp nhác,mồ hôi nhễ nhại.Váy trắng trở nên nhàu nhĩ,dính vài vệt máu đỏ.Sàn nhà đầy thuỷ tinh,máu...
Cô ngã xuống,nhắm mắt...
Trong đầu cô bây giờ,chỉ nghĩ đến một người duy nhất..là hắn.Nhưng hắn đang ở cùng người phụ nữ hắn yêu..cô dù muốn cũng có thể làm gì.
-”Coi như..kiếp này không...có..duyên”-cô cười nhẹ,đồng thời một giọt nước mắt chảy dài từ khoé mắt xuống.
Tố Uyên buông thõng tay,hoàn toàn bất tỉnh.
________________
****
Bạch Tử Ngạn lái xe về biệt thự.Cả ngày bị Hàn An Nhiên quấn lấy.Bây giờ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi.
Nghĩ đến cô,hắn sực nhớ ra.Tốc độ càng nhanh hơn,muốn xem cô giờ đã dậy chưa.(sắp ngủ ngàn thu cmnrr:>)
Chỉ mấy chốc hắn đã đến nơi,bước vào biệt thự chỉ thấy tối om.Người làm cũng không thấy đâu.
Mở cửa phòng ra thì đèn bật hết lên.Một mảng hỗn độn đập vào mắt hắn.Lần đầu tiên trong đời hắn thấy nhịp tim đập nhanh như vậy,sự sợ hãi và hoảng hốt bao trùm lấy hắn.Sự lạnh lùng,kiêu ngạo nay đã biến mất,thay vào bằng sự lo âu,mất bình tĩnh.
Hắn như con mãnh thú lao về phía cô.-”Uyên nhi!!?”-hắn lay cô dậy nhưng chẳng có sự thay đổi nào.
Toàn thân hắn trở nên lạnh toát.Bộ vest cao cấp của hắn bây giờ đã dính đầy máu.
Cơ thể Tố Uyên lạnh dần đi.Dường như thấy rõ sự thay đổi của cô,hắn gầm lên.
-”Người đâu?!..Chuẩn bị xe!”
Hắn bế ngang người cô ra,chạy nhanh về phía xe rồi ngồi vào.
-”Mau đến bệnh viện dành tiêng cho Bạch Gia,nhanh!!”-hắn gấp gáp nói.
Bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô.Vỗ nhẹ vào hai má.
-”Uyên nhi..mau tỉnh lại!Tôi ra lệnh cho em phải tỉnh lại!Em nghe thấy chưa hả!!!??”-hắn nói.
Hàng mi cô khẽ rung,đôi mắt hơi hé ra.Cô nghe thấy hết lời hắn nói,mệt rồi thì sao không thể buông?Hắn hết lần này đến lần khác chiếm hữu cô cả thể xác lẫn tinh thần.Hắn nào hiểu cô đã đau đớn,khổ sở như thế nào.
Lần này cô sẽ dứt khoát nói với hắn..!
-”Anh..đừng..như vậy!..”-giọng cô yếu ớt.
-”Em được lắm!..Em nghĩ tự tử thì có thể thoát được tôi à?Đừng có mơ!Nghe rõ chưa Uyên nhi?Dù có chết tôi cũng lôi em về.Cả đời này em luôn phải ở bên cạnh tôi!..”-hắn gằn từng chữ một,như khắc sâu vào tim cô.
-”Tôi mệt lắm rồi!..Xin anh tha cho tôi đi! Cha mẹ..tôi nợ anh một mạng,bây..giờ tôi thay họ trả nợ cho anh...Như vậy đã quá công bằng rồi..Cuộc sống của tôi đã đen tối,mịt mù.Tôi..không muốn nó đen..kịt hơn nữa.Một câu tôi muốn..nói với anh,đó là anh hãy..hạnh phúc nhé!Xin lỗi vì cha mẹ tôi đã làm điều sai trái,đã huỷ hoại anh.Còn nữa..tôi..rất..thích anh!Thích anh từ..rất lâu rồi..dù cho anh có tàn nhẫn đến đâu..đi nữa..tôi vẫn..thích..an..!”-Tố Uyên nói chưa xong,gục vào lòng hắn.
-”UYÊN NHI!!!”-hắn hét lên,nhìn hắn giống một con thú đang nổi điên.
Đến cổng bệnh viện,hắn điên cuồng đi vào.Để bác sĩ kéo cô vào phòng phẫu thuật..
Bạch Tử Ngạn hắn sống 25 năm trên đời,có mơ cũng không nghĩ có ngày mình sẽ trở thành như vậy.Sống mũi cay cay.Đây là lần đầu tiên sau khi cô ấy ra đi,hắn đau lòng vì một người con gái.
Giờ phút này hắn chỉ mong thần chết đừng mang cô ấy đi,cầu thượng đế ban lại phép màu cho cô gái nhỏ bé của hắn.
Cô như một thiên sứ bước vào cuộc đời của hắn.Cô đơn thuần,đáng yêu..vậy mà hắn lại đối xử với cô như vậy.Hại cô tìm đến cái chết!Nếu cô có mệnh hệ gì,hắn sẽ không tha cho chính bản thân mình..
Một câu nói thật sự nằm trong tâm hắn bao lâu nay hiện lên..
Uyên nhi..anh thích em!
Chương 7
Sau nửa ngày chờ đợi,cuối cùng đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt.
Bạch Tử Ngạn hỏi bác sĩ Phong.
-”Cô ấy sao rồi?”-đôi mắt vằn lên tia máu chứng tỏ hắn rất mệt mỏi.
-”Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.Cũng may số lượng máu mất cũng không nhiều,Bạch tiên sinh tốt nhất nên để ý tới tâm trạng của cô ấy.Áp lực đã gây tổn hại đến thai nhi,dù sao luôn phải cẩn trọng,thời gian này tuyệt đối phải giữ cho cô ấy tâm trạng thật tốt!Cũng may nó vẫn an toàn!”-ông đẩy kính,nói.
-”Ông nói gì?Thai nhi?!”-hắn ngạc nhiên hỏi.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
-”Đúng vậy,cô ấy đã mang thai được hai tuần.Thân thể quá yếu nên có thể ảnh hưởng đến thai.Vì vậy phải chăm sóc cô ấy thật tốt trong thời kì này!”-ông nhíu mày.
-”Tôi biết rồi!”-hắn lạnh lùng nói.
Mở cửa phòng bệnh ra,hình ảnh làm hắn đau lòng hiện lên.Tố Uyên với khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường.Ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn bước đến,ngồi xuống chiếc ghế đầu giường.Mở miệng nói.
-”Hiện giờ em đang mang thai,đã được hai tuần rồi.Bác sĩ nói phải có tinh thần tốt thì em bé mới khoẻ mạnh.Tốt nhất em đừng để ý tới những chuyện đau buồn.Ngoan ngoãn sinh con cho tôi!!”-hắn vẫn nói với giọng bá đạo.
Cô sửng sốt!Mang thai?Vào bây giờ?Hơn nữa còn với hắn...Không..không thể như thế được!Đứa bé này là kết tinh của sự thù hận..cô không muốn nó vừa sinh ra đã thiếu thốn tình cảm...càng không muốn nó có cuộc sống tối tăm như cô.Một mình cô là đủ..tuyệt đối sẽ không làm luỵ đến đứa bé.
-”Không!!..”-cô lắc đầu,hốc mắt đỏ lên.
Cô không khóc vì yếu đuối,mà khóc vì đứa bé trong bụng..Tại sao con lại bất hạnh đến vậy?Tại sao ông trời hết lần này đến lần khác đảo lộn mọi thứ của cô?..
-”Dù em không muốn thì vẫn phải sinh con ra cho tôi!Con tôi phải hoàn toàn khoẻ mạnh!Em hiểu chưa?”-hắn nói,lấy tay nâng cằm cô lên ép cô phải nhìn hắn.
-”Không..tôi không muốn!Tôi không muốn nó sinh ra trong thù hận..anh mau thả tôi đi!Tôi sẽ đưa nó đến một nơi thật xa để anh khỏi chướng mắt!Còn anh sẽ sống hạnh phúc với Hàn An Nhiên..Như vậy không được sao?Xin anh đấy!Tôi đã đau khổ lắm rồi..!”-cô khóc nấc lên,khó khăn nói với hắn.
-”Hừ!Em đừng mơ.Cả em và con phải ở cạnh tôi đến hết đời!Tôi có chết cũng không cho em rời đi!Uyên nhi à..vui vẻ sống bên cạnh tôi không được sao?..Tôi không muốn xa em..huống chi bây giờ em cũng mang thai!Chẳng lẽ em nhẫn tâm để nó sinh ra mà không có cha??!”-hắn ôm cô vào lòng,xoa lưng vỗ về cô.
-”Anh có biết trước đây tôi luôn mong muốn gì không?Tôi chỉ mong cùng người tôi yêu đi dạo trên bờ biển,xung quanh có các con chạy nhảy.Thật hạnh phúc..Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong đầu tôi trước khi tôi biết sự thật,anh rất hận tôi.Hiện tại,tôi biết điều đó là quá xa vời trong cuộc sống này.Tôi chỉ có một mong muốn nhỏ nhoi đó là chưa từng gặp anh,chưa từng yêu anh.Mong muốn anh buông tha cho tôi..tôi không muốn làm một tù nhân trong lồng giam hoa lệ.Ngày ngày ngắm nhìn người mình yêu thân mật với người khác..Anh không hiểu được đầu..Những điều đó so với chết còn kinh khủng hơn.Ít nhất chết còn được giải thoát..”-cô nhếch đôi môi tái nhợt lên.-”Xin lỗi!.”-hắn ôm cô chặt hơn.
-”Nhưng buông tha cho em là điều tôi không thể..”-hắn nhắm mắt,tựa cằm vào đầu cô.
Cô bất lực,nước mắt cứ rơi thấm đẫm cả áo khoác của hắn.
-”Tôi biết em còn rất nhỏ..tổn thương tôi gây cho em cũng đã nhiều.Từ nay hận thù tôi sẽ xoá sạch..Còn em hãy an tâm sống vui vẻ bên cạnh tôi.Hạnh phúc là điều cô gái mười lăm tuổi đáng được nhận,tôi sẽ cho em..Em muốn gì cũng được,trừ việc rời bỏ tôi..!”
Cô gật đầu..
Nếu cuộc đời đơn giản như vậy,thì sẽ không có người phải đau khổ.Hắn và cô không cùng một thế giới..liệu có thể không..Kỳ tích sẽ xuất hiện nếu cả hai thật cố gắng...
Hai trái tim cùng đập,họ cứ thế ôm lấy nhau.Hận thù cứ thế mà bay đi..
..Xin lỗi Tuyết nhi..lời hứa chỉ yêu duy nhất mình em anh không làm được..vì anh đã có đáp án chính xác!Anh đã yêu cô ấy!Yêu cô thiên sứ lạc đường vào thế giới đen tối của anh..
Bạch Tử Ngạn hướng lên trời,nghĩ trong lòng..
Tình yêu nhỏ bé,mỏng manh của hai người sẽ đi về đâu?Con đường đến đích còn nhiều chông gai,chắc trở..
Hai trái tim cùng sưởi ấm lẫn nhau......
Đã mấy tuần trôi qua,biểu hiện của Tố Uyên vẫn tệ như vậy.Cô luôn ngồi thẫn thờ,thậm chí cả ngày cũng không nói một câu.Điều đó làm Bạch Tử Ngạn rất lo lắng.
Hắn ngồi trong phòng làm việc,day day hai bên thái dương.Sự lạnh lùng ấy vẫn còn vương lại trên người hắn nhưng có một tia mệt mỏi lộ rõ ra.Mái tóc trước kia luôn được vuốt gọn gàng mà bây giờ lại thấy rối lại.Chuông điện thoại kêu lên.
-”Alo?”-hắn mệt mỏi nhấc máy.
-”Thiếu gia,tiểu thư lại gặp ác mộng.Tôi sợ cứ thế này cô ấy lại làm hại bản thân mình nữa!..”-vú Dung ấp úng.
-”Bà để ý cô ấy kĩ,tôi hiện tại sẽ về!”-hắn nhanh chóng cúp máy rồi bước khỏi phòng.
Uyên nhi,em rốt cuộc là làm sao?Bao giờ em mới có thể trở lại như trước..Chẳng lẽ thực như em nói...
Bảo bối của hắn giờ lại như vậy.Bạch Tử Ngạn hắn vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.Hắn chưa từng sợ ai.Bây giờ lại gục ngã trước một người con gái.
....
Về tới biệt thự,vừa vào đã thấy mọi đồ đạc vỡ bể.Người làm lần lượt tới giữ Tố Uyên.
-”Buông cô ấy ra,lui xuống hết đi..”-hắn lạnh nhạt nói.
Cô theo bản năng co người lại,lấy hai tay bọc quanh thân thể mình rồi ngồi vào góc tường.
Hắn tiến đến chỗ cô,ngồi xổm xuống.Đem cô ôm chặt vào lòng.
-”Uyên nhi,em làm sao vậy?”-hắn đau lòng nói.
Cô không trả lời,thay vào đó nước mắt đầm đìa chảy thấm áo hắn.
-”Không..buông tôi ra!A..tôi không muốn!!Anh là đồ ma quỷ!!!..BUÔNG RA!”-Tố Uyên hết lên,giãy dụa chân tay.Đầu lắc liên tục.
Cô hét đến khản giọng...
Hắn nhắm mắt lại..Bất chấp nốt lần này đi..
-”Vú Dung!”-hắn nói,hai tay vẫn ôm chặt cô không buông.
Bà bước tới,tay run rẩy cầm ống tiêm.
-”Thiếu..gia”-bà ngập ngừng.
-”Làm đi!”-Bạch Tử Ngạn giữ chặt người cô.
Vú Dung tiêm vào người cô thuốc mê,tiếng thét dần mất đi.Cô xụi lơ trong vòng tay hắn......
Mọi chuyện cũng do hắn..Nếu hắn gạt đi thù hận,thì bây giờ cô cũng không phải chịu khổ cực như vậy..
Sau khi bác sĩ chuẩn đoán cô đã mắc chứng rối loạn tinh thần,tâm hắn đã chết..Uyên nhi của hắn mới mười lăm.. Cô không đáng phải như vậy..Sao không để hắn gánh vác hết?Nếu vậy có thể thấy nụ cười của cô,hắn chết cũng không sao..
Nhưng sợ giờ sẽ không còm được nhìn thấy nụ cười ấy nữa..
.....
Uyên nhi..xin lỗi..!Vì anh quá yêu em..Em chỉ có thể ở bên anh...
____________
Ngồi bên chiếc giường cô đang nằm,hắn lấy tay chạm vào má cô,khẽ vén sợi tóc khỏi gương mặt thanh tú.
-”Uyên nhi à,mau trở về là em đi..!”-hắn lạnh lùng nói.
-“....”
-”Anh rất nhớ những lúc em cười..bởi vì em cười rất đẹp..!Anh sẽ chờ..em cười với riêng anh..!Cả đời cũng được,miễn là có thể thấy em cười,anh sẽ rất vui.!”-một giọt nước rơi xuống mặt cô.
-“...”
-”Em còn nhớ câu nói em đã nói với anh lúc anh mới nhận nuôi em chứ?Em đã nói sẽ làm mọi thứ để trả ơn anh.Vậy bây giờ em có thể trả ơn anh không?..”-hắn cười nhẹ..giọt nước thứ hai lại rơi xuống.
-“....”
-”Anh vốn không cần tiền bạc hay của cải gì của em,anh chỉ muốn sống bình yên,hạnh phúc bên em.Như vậy được không Uyên nhi?”-lần này không phải một giọt nước mà nhiều giọt nước rơi xuống.
Bạch Tử Ngạn hắn đã rơi lệ..Lần đầu tiên..
-”Uyên nhi..anh rất yêu em..!Anh yêu em..! Em nghe rõ không?..”-hắn cười to,nước mắt cứ thế chảy...
Ngồi một hồi,hắn lau khô mặt.Đứng dậy,đắp chăn kín cho cô rồi đặt lên trán cô một nụ hôn.Sau đó mới rời đi..
Vậy mà hắn đâu biết từ lúc hắn đi..Trên khoé mắt xinh đẹp kia chảy ra một giọt lệ..Nó như thể đâm sâu vào tim người nhìn...
Chương 8
Tố Uyên tỉnh dậy,đôi mắt không hồn nhìn xung quanh.Bạch Tử Ngạn không có ở đây,chắc hắn đã đi rồi.
Cô nhấc người,bước khỏi chiếc giường rộng rãi.Sau khi vệ sinh cá nhân xong,cô xuống tầng.Lọt vào tai cô là giọng nữ nhân quen thuộc.
-”Tử Ngạn đâu rồi?”-Hàn An Nhiên lên tiếng,đưa ánh mắt khinh bỉ về phía cô.
Tố Uyên lạnh lùng liếc cô ta,sau đó bước xuống cầu thang tiếp.
Ả ta thấy thái độ của cô như vậy thì tức giận đến tím mặt,dảo bước về phía cô.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
-”Người đàn bà ngu ngốc!Cô nghĩ mình là ai chứ?Anh ấy sau khi chơi chán cô chắc chắn cũng sẽ vứt bỏ cô thôi,đừng quá tự đắc!”-cô ta gằn lên.
-”Cô nói xong chưa?Nếu xong rồi thì tránh ra!”-Cô mệt mỏi nói.
Hàn An Nhiên bỗng vung tay,đẩy Tố Uyên ngã xuống cầu thang.
-”A..”-cô hét lên.
Vú Dung từ trong bếp đi ra, một màn chứng kiến,đĩa thức ăn trong tay bà nằm trọn dưới đất,văng tung toé.
-”Tiểu thư..!”-bà nói to,hoảng hốt chạy về phía cô.
Hai chân cô máu tươi chảy ra,đau tới mức mặt cắt không còn giọt máu.Bụng dưới co thắt giữ dội.
-”Vú dung..con đau..quá!”-cô ôm chặt bụng nói với bà.
-”Người đâu,mau gọi bác sĩ..!”-bà hét lớn.-”Tiểu thư,cô gắng chịu một chút bác sĩ sẽ tới.!”
Lập tức một nữ bác sĩ lớn tuổi hớt hải chạy đến.
-”Mau đưa cô ấy lên phòng!”-bà ta nói.
Người làm đưa cô lên,ai ai cũng lo lắng.Chỉ không để ý Hàn An Nhiên đã biến mất từ lúc nào.
Bạch Tử Ngạn nhận được tin thì vội vã trở về.Hắn rất đau lòng khi thấy sắc mặt tái nhợt của cô.Ngồi xuống cạnh giường,hắn giơ bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
-”Bạch tiên sinh,tôi rất tiếc nhưng đứa bé thực sự không giữ được.”-vẫn là bà bác sĩ đó.
-”Tôi hiểu,bà cũng đi đi.Tôi nói người tiễn bà.”-anh nói.
Khi cả căn phòng rộng lớn xa hoa chỉ còn cô và anh...
Cô khẽ mở mắt,nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt anh tuấn của hắn.Bạch Tử Ngạn gầy đi nhiều,gương mặt của anh đã có phần hốc hác.
-”Uyên nhi,em tỉnh rồi!”-hắn cười nhẹ,nói với cô.
Cô khẽ gật,bàn tay theo cảm tính sờ vào bụng.
-”Đứa bé...”-cô nhíu mày.
-”Uyên nhi,em còn trẻ!Tôi sẽ cho em cơ hội làm mẹ..”-hắn nói.
-”Anh nói vậy có ý gì....”-cô ôm đầu.
-”Uyên nhi,em mau bình tĩnh lại.Em còn nhiều cơ hội.!”-hắn ôm chặt cô vào lòng.
Cô để mặc cho hắn ôm,nhắm mắt lại để không nghĩ về đứa trẻ xấu số đó.Khi cô ngủ,Bạch Tử Ngạn mới xuống lầu.Thấy vú Dung đang đi lại trong phòng khách.
-”Vú dung?Sao giờ bà còn chưa đi nghỉ?”-Bạch Tử Ngạn nói.
-”Thiếu gia,tôi có chuyện muốn nói với ngài..”-bà đan hai tay vào nhau.
-”Nói đi!”-hắn ngồi xuống ghế salon.
-”Hôm nay,tận mắt tôi đã thấy cô Hàn đẩy ngã tiểu thư..!”
-”Sao?..”-hắn ngẩng mặt lên.
-”Tiếc là lúc tôi vội vàng gọi bác sĩ cho tiểu thư thì không thấy cô ấy đâu nữa!”-bà nói.
-”Vậy sao lúc tôi về người làm nói là Uyên nhi không cẩn thận nên té ngã?”
-”Tại lúc ấy có một mình tôi chứng kiến,họ không biết cũng phải..Nhưng sở dĩ tôi muốn nói với ngài vì không muốn tiểu thư gặp nguy lần nữa.!”-bà cúi đầu.
-”Được rồi!Tôi sẽ giải quyết.Bà mau đi nghỉ đi.
Hắn day day hai nguyệt thái dương.Sau đó đứng dậy,lên cầu thang.
Mở cửa phòng ra,điều hắn thấy là Tố Uyên nằm cuộn tròn,cùng với chiếc gối ướt nhẹp.Khoé mắt cô còn vương lại vài giọt nước.
Hắn bước đến, lau khoé mắt cô. Biết là lúc hắn đi,cô đã khóc.
-”Uyên nhi,trừ anh ra,anh sẽ không để ai động vào người em!”-ngón tay di trên đôi môi đỏ mọng.
Bạch Tử Ngạn bấm một dãy số,đưa lên tai nghe.
-”Thư kí Kỷ,tìm tung tích Hàn An Nhiên.Trong vòng 5 phút phải mang cô ta đến đây!”-hắn gầm lên.
-”Dạ!”-thư kí Kỷ đáp.
Hắn đưa ánh mắt dịu dàng về phía cô,sau đó bước ra khỏi phòng.
Trong căn phòng tối,một bóng dáng cao ngạo,lạnh lùng ngồi trên sofa.Còn có người phụ nữ bị hai người đàn ông túm chặt,ả ta sũ sượi,gào thét thảm thiết.
-”Ngạn..!Xin anh hãy tin em..em không có đẩy cô ta!!”-Hàn An Nhiên nước mắt chảy dài.
-”Vậy ý em là Uyên nhi tự làm ngã mình?”-Bạch Tử Ngạn nhíu mày.
-”Không!!Em không..có ý đó..,chỉ là..”-ả ta ấp úng.
-”Là sao?”-hắn nói bằng giọng lạnh lùng.
-” Có thể do cô ấy đi không cẩn thận,dù sao thì cầu thang cũng trơn mà..!Anh không thể đổ hết lỗi cho em được..!”
-”Ngu xuẩn!Em tốt nhất ở đây chịu phạt đi”-hắn nói,đồng thời ném ly rượu trên tay xuống.
Thuỷ tinh vỡ trên sàn nhà cẩm thạch.Làm cho Hàn An Nhiên và vệ sĩ một phen hú vía.
-”Thư kí Kỷ,cho cô ta nhịn ăn,đồng thời đưa ra hình phạt nặng nhất cho tôi!”-Bạch Tử Ngạn ra lệnh.
-”Dạ..!”-Thư kí Kỷ trả lời.
Hắn nói xong không thèm quay lại nhìn,bước ra khỏi phòng.
-”Ngạn!Anh không thể làm thế với em..!”-Hàn An Nhiên rống to.
-”Mau thả tôi ra,lũ khốn!Nếu tôi có mệnh hệ gì Ngạn sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu.!!Buông ra.!!”
Mấy vệ sĩ mặc kệ cô ta la hét,lôi đi xềnh xệch.
-”Con nhỏ chết tiệt đó!!Chỉ tại mày.!”-cô ta trợn ngược mắt,đôi mắt ẩn chứa sự thù hận.
________________
~~~~
Bạch Tử Ngạn vừa bước vào cổng biệt thự,nghe thấy tiếng hai người làm.
-”Này,cô có thấy tiểu thư rất xinh đẹp không?Vẻ đẹp làm con người ta cảm thấy đau lòng,tựa như một thiên sứ lạc ở trần gian..”-người làm thứ nhất nói.
-”Đúng vậy!Tôi làm việc ở đây lâu như vậy,trước đây thấy nụ cười của cô ấy thật dịu dàng,làm muôn vật xao động..Nhưng gần đây,cô ấy chỉ có nét u buồn,lúc nào cũng trầm mặc.Thậm chí cả ngày chả nói câu nào..”-người thứ hai nói.
Hai người làm lắc đầu thở dài,lại cùng nhau quét sân.
Bạch Tử Ngạn mới nhớ,đã lâu không thấy cô cười,kể cả muốn cô nói chuyện cũng khó..Chẳng lẽ hắn đành phải nhìn cô như vậy cả đời?..
Hắn bước đi,nhưng bỗng đứng khựng lại.Một cảnh vật làm hắn đau lòng...
Tố Uyên ngồi trên xích đu,xung quanh là thác nước nhỏ,những bông hoa cúc trắng cùng màu váy của cô đung đưa dưới ánh nắng.Tất cả đều tô đậm một nỗi buồn không sao kể xiết.Dường như cảnh vật cũng buồn theo cô.
Hắn lại gần cô,như một satan chính hiệu,phá hỏng bầu khôbg khí trong lành,tĩnh mịch.
Nhìn thấy hắn,Tố Uyên hoảng sợ,khuôn mặt trở nên trắng bệch,tay chân run lên.
-”Uyên nhi!”-giọng hắn trầm thấp.
Bạch Tử Ngạn ngồi xuống cạnh cô,bàn tay khẽ vuốt mái tóc nâu của cô.
-”A..!”-cô thét lên,toan bỏ chạy.
Hắn kéo tay cô lại,để cô ngồi lên đùi hắn.
-”Đừng sợ,là tôi.!”-hắn cưng chiều vuốt má cô.
Không nghĩ hắn lại dịu dàng như vậy,làm cho cô bớt sợ hãi..
Cô rúc đầu vào lòng hắn,hai tay nắm lấy vạt áo hắn.Chẳng lâu sau chìm vào giấc