- Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
- Người gửi: MyGirl
- Lượt xem: - Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 27-06-2017
Nhận Biết Tình Yêu
“Không được đi đâu hết, anh tới ngay.”
Giang Lệ đi vào bệnh viện, nhìn thấy cô một mình ngồi trên ghế dài ngẩn người, trên tay cầm giấy kiểm tra, vẻ mặt ngây ngốc, hắn nhẹ nhàng đi tới, bình tĩnh đứng trước mặt cô.
Nhâm Lâm Chi thấy có bóng người, ngẩng đầu nhìn, “Giang Lệ anh đến nhanh thật đấy.”
Giang Lệ đến cạnh chỗ cô, ngồi xuống, “Nói đi, thai năm tuần là ý gì?”
Nhâm Lâm Chi tựa vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói, “Giang Lệ, bác sĩ nói thai được năm tuần rồi, em xem giấy kiểm tra nhưng không hiểu, không biết phải làm sao, Giang Lệ, làm sao bây giờ? Thai đã năm tuần rồi, hôm qua em còn ăn hết kem, hôm trước còn ăn món cay Tứ Xuyên, em cũng không để ý, làm sao bây giờ?”
Giang Lệ ôm lấy cô, chậm rãi nói, “Bảo bối, trong bụng em bây giờ có tiểu bảo bối rồi, em làm mẹ rồi, anh cũng đã là cha, cha đưa mẹ đi kiểm tra toàn diện, phải đi hỏi bác sĩ nên chú ý việc gì, tiểu bảo bối của chúng ta nhất định sẽ rất khỏe mạnh, em yên tâm.”
Mắt Nhâm Lâm Chi ngấn nước, “Giang Lệ, em sợ không chăm sóc tốt cho con, làm sao bây giờ, em dễ xúc động, làm cái gì cũng qua loa, Giang Lệ, em sợ.”
“Có anh ở đây, không cần sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con, yên tâm.”
Giang Lệ kiên nhẫn trấn an cô, chuyện này đối với cô có chút đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, là chứng bệnh tiền sản.
Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đi kiểm tra toàn diện lại một lần nữa, bác sĩ nói thai nhi rất khỏe mạnh, phải chú ý sắp xếp công việc một chút, phải đưa cô đi kiểm tra thai định kỳ.
Lúc này cô mới an tâm, hắn cũng thở dài, “Bác sĩ nói phải giữ tâm trạng thoải mái, bé cưng mới xinh đẹp được.”
Nhâm Lâm Chi cười cười, “Gọi điện báo cho cha mẹ biết đã, chắc hẳn họ sẽ rất vui.”
Sau đó cô thông báo cho ba mẹ hai bên biết, tất cả đều rất vui vì được lên làm ông bà.
Giang Lệ đưa cô về nhà, thuận đường ghé siêu thị mua thức ăn, hắn nói muốn làm bữa tiệc nghênh đón tiểu bảo bối, chào đón nó vào nhà của chúng ta!
Nhâm Lâm Chi bị hắn chọc cười, “Anh thật tốt!”
Tối đó cha mẹ Giang và cha mẹ Nhâm đều đã đến, vừa khen ngợi vừa cho cô vài lời khuyên, họ bảo cô muốn ăn gì thì cứ nói, nếu rảnh có thể tới nấu ngay.
Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi cảm thấy rất ngạc nhiên trước thái độ của cha mẹ, hắn nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cô ấy, bây giờ bụng vẫn chưa to, tạm thời vẫn thoải mái, đợi bụng lớn một chút rồi nói sau.”
Thật vất vả cho tâm tình kích động của cha mẹ hai bên, nhìn đống đồ ăn dinh dưỡng, hắn và cô nhìn nhau, Nhâm Lâm Chi nói, “Nhiều thế này cũng phải ăn mất vài năm.”
“Ăn quá nhiều đồ ăn dinh dưỡng cũng không tốt, chúng ta chú ý cân đối dinh dưỡng là được rồi.”
Chương 7
Yêu Thì Cứ Nói Ra
43,
Khóa học kì hai rốt cục cũng xong, chào đón hai tháng hè, bụng Nhâm Lâm Chi đã rất lớn rồi, ngày sinh dự tính là vào đầu tháng Tám, vừa đúng lúc có kì nghỉ hè để thoải mái tĩnh dưỡng, sau đó còn phải nghỉ sinh.
Giang gia và Nhâm gia rất quan tâm đến Nhâm Lâm Chi, nói con khỏe nhờ mẹ, dù sao đây cũng là thế hệ con cháu đầu tiên của ông Giang và ông Nhâm, nam hay nữ không quan trọng, bình an là tốt rồi. Nhâm Lâm Chi càng ngày càng giống động vật quốc gia cần được bảo vệ, đi ra ngoài cũng cần phải có người đi cùng, muốn đi đâu cũng phải thông báo, có chút không thoải mái hoặc không khỏe đều phải lập tức đi bệnh viện kiểm tra.
Nhâm Lâm Chi ngược lại cảm thấy mọi người trong nhà đều quá lo lắng, tuy là ngày trước cô hơi sơ ý chủ quan, nhưng từ khi mang thai đều đã đặc biệt cẩn thận, ngay cả Giang Lệ cũng khen cô cơ mà. Chỉ là ngày nào cũng mất tự do như vậy khiến cô khó chịu, tối muốn đi dạo cũng khó.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
Vì là mùa hè nên muốn ăn thứ gì đó giải nóng, “Giang Lệ, em muốn ăn kem.” Nhâm Lâm Chi cảm giác mình có thể ăn cả một thùng lớn, “Không phải là em muốn ăn, là đứa nhỏ trong bụng muốn.” Nhâm Lâm Chi nhìn Giang Lệ bằng ánh mặt tràn ngập mong chờ, “Á! Nó đá em!” Cô bị đứa trẻ trong bụng đạp nhẹ một cái.
Giang Lệ cười cười nói, “Em xem, con cũng đã nhắc nhở rồi, kem lạnh lắm, bây giờ cố chịu đựng một chút, anh đi lấy dưa hấu cho em.”
“Em muốn ăn dưa hấu lạnh.” Nhâm Lâm Chi thực sự muốn ăn đồ lạnh, “Á! Lại đạp em, con anh lại đạp em, nó đang kháng nghị, cũng muốn ăn kem và dưa hấu lạnh đấy.”
Giang Lệ sờ lên bụng cô, “Vậy càng không thể ăn, chúng ta không thể làm hư con, nghe lời đi. Ba mang dưa cho mẹ ăn.”
Cuối cùng Nhâm Lâm Chi vẫn không được động đến kem và dưa hấu lạnh, nhưng lại ăn dưa Giang Lệ đút, ừm, đều lấy hạt ra cả rồi.
44,
Trong sự mong chờ của mọi người, cuối cùng Nhâm Lâm Chi cũng sinh con, là một bé trai.
Cô nhìn đứa bé trong lòng mình, nói với Giang Lệ, “Vì sao mà nó lại nhỏ vậy? Nếp nhăn cũng nhiều, mọi người nói cái mũi giống anh, đôi mắt giống em. Nhưng tại sao em lại không nhìn ra?”
“Có thể vì em không biết so sánh, mắt không tốt, anh cảm thấy rất giống em.”
“Giống em á? Dù sao cũng là khối thịt trong bụng em rơi ra, ban nãy bà nói thằng bé và Nhâm Hàng Chi khi còn bé quả thực giống nhau như đúc, giống ở đâu, Nhâm Hàng Chi thứ gì cũng tốt, so với nó con chúng ta tốt hơn gấp bao nhiêu lần.”
“Ừm, em nhận xét rất đúng.” Giang Lệ dịu dàng nói.
“Giang Lệ, anh đừng gạt em, khi sáng em vừa soi gương, không ngờ em cũng đã trở thành mẹ rồi, Giang Lệ, anh không được phép bỏ rơi em!” Haiz, người ta đều nói phụ nữ mang thai thường rất dễ xúc động, sinh con rồi vẫn như vậy.
Giang Lệ kéo ghế ngồi xuống, xoa đầu Nhâm Lâm Chi, “Anh cảm thấy bây giờ em nhìn rất đẹp, thật đấy, em nhìn xem, hiện tại con của chúng ta khỏe mạnh, đều là nhờ công sức của em, xứng đáng làm người mẹ xinh đẹp nhất, cảm ơn em đã vì chúng ta mà cố gắng.”
“Mẹ kiếp, Giang Lệ, anh nói gì cũng hay!” Nhâm Lâm Chi muốn khóc, trong mắt ngấn nước, nhìn hắn cũng đã cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.
Giang Lệ ngồi trên giường, ôm lấy cô, đứa trẻ trong lòng cô ngủ say, “Đợi qua thời gian ở cữ, anh sẽ mua kem cho em.”
“Giang Lệ, em thực sự rất yêu anh.” Nhâm Lâm Chi kích động nhìn hắn, sau đó hôn lên môi hắn, “Em muốn hương chocolate.”
“Được.”
Hỏi Nhâm Lâm Chi vì sao lại có thể nghe lời hoàn thành xong khoảng thời gian ở cữ, trả lời: Kem, trong lúc kiêng cữ, chờ đợi lớn nhất của cô chính là sau khi ở cữ sẽ được ăn kem.
Cuối cùng, đương nhiên cô cũng ăn kem chocolate, Giang Lệ nói là làm, nhưng cô nhìn cây kem chocolate nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, “Anh đùa em chắc? Cái này sao gọi là kem? Em cắn hai miếng là đã hết rồi!”
Giang Lệ không nhanh không chậm nói, “Ừm, sự kích động vẫn tương đối lớn, phải hỏi thăm bác sĩ có cần phải thay đổi danh sách thức ăn một chút hay không.”
Nhâm Lâm Chi nghĩ đến việc thay đổi thức ăn đã không vui rồi, “Giang Lệ, đưa kem cho em, em ăn cái này cũng được rồi.”
“Ừm, anh cũng là vì em.”
Mấy tháng sau đó, đứa trẻ rốt cục cũng đã cai sữa, Nhâm Lâm Chi lén lút đi một mình không ai biết, đến cửa hàng đồ ngọt ngày trước thường đến, chọn một cây kem cực lớn, thoải mái ăn, cực kì thỏa mãn.
45,
Nhâm Lâm Chi sinh con trai, Giang Lệ đặt tên Giang Học Nặc, nhũ danh là Nặc Nặc, nhờ cha mẹ gien tốt nên lớn lên đã trắng nõn nà, đặc biệt được yêu thích, nhưng thời gian dần trôi qua, tính cách thằng bé ngày càng lộ rõ, bướng bỉnh, Nhâm Lâm Chi thường xuyên bị Nặc Nặc làm cho tức giận muốn chết.
Hết thời gian nghỉ sinh Nhâm Lâm Chi quay lại trường học, chương trình tiểu học cũng không nặng, cô cũng được chiếu cố, cho nên mọi người để cho cô quay lại đi học, Nhâm Lâm Chi cũng tự mình lái xe đi, đôi khi cũng thuận tiện cho việc đi đi về về.
Nhâm Lâm Chi nghĩ sinh con gái sẽ tốt hơn, biết nghe lời, nhã nhặn, xinh đẹp, con gái cũng sẽ không bò lên bò xuống, không làm cho nhà thất điên bát đảo lên như vậy. Nặc Nặc quả thực là chúa phá hoại, đồ chơi đến tay nó là hư mất, lúc nào cũng trèo lên trèo xuống khắp nơi trong nhà, thằng bé còn nhỏ, không thể để cho nó chơi một mình được nên cứ phải ở bên cạnh canh chừng, chỉ sợ nó gặp nguy hiểm hay bị thương, còn nhỏ như vậy cái gì cũng không hiểu.
Nặc Nặc sức khỏe khá tốt, chơi cả ngày mà không biết mệt, ngược lại Nhâm Lâm Chi mệt muốn chết, cuối cùng nhịn không được nữa, lén đưa đứa nhỏ cho Giang Lệ, rồi quay lại phòng ngủ.
Nhâm Lâm Chi đang mơ mơ màng màng thì cảm giác Giang Lệ đang ôm mình, mắt nhắm hỏi, “Nặc Nặc ngủ rồi?”
“Rồi, có mệt không?”
“Tại sao lúc trước em không sinh con gái chứ, có con trai như vậy thật mệt mỏi.”
“Sau này sinh con gái là được, được rồi, ngủ tiếp đi.”
“Ừm.” Nhâm Lâm Chi dụi dụi Giang Lệ, tìm vị trí thoải mái, ngủ.
46,
Vài năm sau Nặc Nặc cũng đã đi nhà trẻ, Nhâm Lâm Chi cũng đã có thể ăn kem thỏa thích rồi, điều đầu tiên chính là Giang Lệ không biết rõ tình hình thực tế.
Vấn đề là rõ ràng chương trình học không gia tăng, Nặc Nặc cũng đã nói được khá nhiều rồi, việc cũng không có nhiều, tại sao cô lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy? Nhâm Lâm Chi thoáng nghĩ, nguyên nhân chắc do tuổi tác, công tác, gia đình,... Thể lực không tốt như trước cũng phải, thường xuyên mệt rã rời, haiz!
Nhưng mà, Nhâm Lâm Chi nghi hoặc, tại sao tháng này lại trễ đến vậy? Là một người có kinh nghiệm, cô cảm thấy thật không đúng, không phải là mang thai chứ, vừa mới cảm thấy nhẹ nhõm xong, tại sao lại mang thai? Lại mang thai? Không thể nào!
Suy nghĩ một chút, tốt nhất vẫn nên đi xác nhận, mua vài que thử thai ở tiệm thuốc, mỗi loại hai cái.
Về đến nhà liền khẩn trương trốn trong WC, nếu là mang thai thật thì làm sao bây giờ? Vậy nếu không có thì sao? Nhâm Lâm Chi trong lòng mâu thuẫn, vừa mong chờ lại vừa sợ hãi.
Qua một lúc lâu, Nhâm Lâm Chi nhìn một loạt que thử thai, tất cả đều nằm ở hai vạch màu đỏ, cô có chút không biết làm sao rồi.
Gọi điện thoại cho Giang Lệ, “Chừng nào thì anh về?”
“Anh ở dưới lầu, chuẩn bị đến cơ quan rồi, sao thế?”
“Anh mau quay lại đi, em nhớ anh.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Giang Lệ cảm thấy cô có điểm kì lạ.
“Anh về sẽ biết.” Nhâm Lâm Chi nói xong liền cúp điện thoại.
Cuối cùng Giang Lệ cũng về đến nhà, tìm thấy cô trong phòng tắm, đang ngơ ngác nhìn cái... Đó, à, là que thử thai, có chút buồn cười, “Sao lại đợi anh ở đây?”
Nhâm Lâm Chi phát hiện Giang Lệ đã quay về, liền nhảy bổ vào ngực hắn, “Giang Lệ, em lại có.”
Giang Lệ kịp thời phản ứng, “A!”, dừng lại một chút, “Anh lập tức đưa em đi bệnh viện kiểm tra lại.”
Kết quả kiểm tra đương nhiên là mang thai, Nhâm Lâm Chi mặt ai oán, vừa mới nhẹ nhõm giờ lại mang thai, không thể ăn kem nữa rồi.
Giang Lệ ngược lại rất vui vẻ, vui đến nỗi trên mặt thể hiện ra hết, nhìn là biết tâm trạng cực kì tốt.
Vì là cuối tuần nên Nặc Nặc đã đi thăm ông bà rồi, Giang Lệ đưa Nhâm Lâm Chi đi đón Nặc Nặc, thuận tiện nói việc cô lại có thai lần nữa, ông bà Giang đều rất vui, nếu lần này sinh con gái thì tốt rồi.
Sau đó Giang Lệ cũng báo cho cha mẹ bên Nhâm gia biết, hai bên đều vui vẻ, chỉ trừ một mình Nhâm Lâm Chi, nhưng cô lại phải cười, ba mẹ mà thấy sẽ không vui.
Trên đường về nhà, Nặc Nặc hỏi Nhâm Lâm Chi, “Mẹ, mẹ sẽ sinh em gái sao?”
Cô uể oải xoa đầu nó, “Có thể là em gái cũng có thể là em trai, Nặc Nặc, con phải chăm sóc tốt em, có biết không?”
“Nếu là em gái, con sẽ yêu thương chăm sóc em ấy, nhưng mà nếu như là em trai... Con sẽ dạy nó đánh nhau, học cách bảo vệ mình.” Nặc Nặc kiên quyết nói.
Nhâm Lâm Chi nâng trán, nếu như lại sinh con trai thì thảm rồi, một tiểu ác ma còn chưa đủ, lại thêm một đứa quả thực không chịu được, chỉ cầu cho nỗ lực ngày hôm đó của Giang Lệ là một nhiễm sắc thể X đến đầu tiên.
Trong kì nghỉ sinh, bác sĩ nói Nhâm Lâm Chi mang song thai! Là sinh đôi! Nhâm Lâm Chi trong nhà vốn đã là sinh đôi, bản thân giờ lại sinh đôi, cô có chút hoảng hốt, một đứa đã chưa đủ, vậy mà lại những hai đứa, nói cách khác, cô là bà mẹ ba con rồi! Nhâm Lâm Chi khóc không ra nước mắt.
Nhâm Lâm Chi thấy Giang Lệ cười lại cảm thấy phiền, “Anh đừng cười nữa, anh còn cười nữa em sẽ khóc đấy.”
Sau đó tin Nhâm Lâm Chi mang song thai cũng được hai nhà Giang gia và Nhâm gia biết, họ cực kì vui vẻ.
Chín tháng sau cô sinh, ừm, là hai bé gái, nỗ lực của Giang Lệ hoàn thoàn chính xác, cho hai nhiễm sắc thể X.
Giang Lệ nói với Nhâm Lâm Chi, “Như mong muốn của em nhé, là con gái, lại còn là hai đứa, chúc mừng.”
Nhâm Lâm Chi nhìn thấy Giang Lệ cười xán lạn, đột nhiên nghĩ, mặc kệ thế nào, mình cũng đã qua độ tuổi tùy hứng, bây giờ đã là vợ của Giang Lệ, là mẹ của ba đứa trẻ, cảm giác bản thân thật hiểu chuyện.
“Giang Lệ, em không bao giờ... Sinh nữa, còn nữa, I love you!”
“Anh biết.”
“Sau đó thì sao?”
“Còn gì nữa không?”
“Em thật muốn khóc.”
“Tại sao lại khóc, anh yêu em như vậy, còn muốn khóc cái gì?”
“Yêu thì nói ra là được, Giang Lệ, em rất yêu anh.”
“Anh biết rồi.”
“Giang Lệ, anh thực sự không biết lãng mạn.”
“Anh biết.”
“Giang Lệ, da mặt anh thật dày.”
“Giang Lệ, anh không có chút đáng yêu nào cả.”
“Giang Lệ, anh thật sự chẳng thú vị.”
...
“Em nói những điều này, anh cũng biết, vậy em có biết hay không vẫn còn một điều em chưa nói.”
“Là gì?” Nhâm Lâm chi thực sự không nghĩ ra Giang Lệ còn khuyết điểm nào nữa.
“Đó là, anh cũng rất yêu em, đã hài lòng chưa?”
“Ừm.” Cái này ai chẳng biết.
Chương 8
Ai Theo Đuổi Ai
47,
Về sau Nhâm Lâm Chi và Giang Lệ tình cảm sâu đậm, cô bị đám bạn cùng phòng ép buộc khai đã quen được Giang Lệ như thế nào. Thời gian, địa điểm, nhân vật, sự việc, tất cả đều phải nói rõ ràng, tỉ mỉ.
Nhâm Lâm Chi chậm rãi nhớ lại, thật thà khai ra. Ngay từ đầu cô chạy tới Đại học F là vì ghét thức ăn ở trường trung học F, lại đúng lúc Mạc Ninh xin phép nghỉ học, nên một mình chạy đến căn tin của Đại học F mà ăn cơm, quả nhiên so với ở trường đồ ăn ở đây ngon hơn nhiều, sau đó không ngờ lại ăn quá no đành phải dạo một vòng quanh Đại học F, đi được một lúc cảm thấy mệt liền dừng lại xem người ta chơi bóng.
“Đừng hỏi vì sao ăn cơm xong lại không quay về trường, mình cực kì ghét tiết tự học.” Nhâm Lâm Chi không thích tự học, ghét nhất bị thầy giáo nhìn chằm chằm phải ra vẻ chăm chỉ đọc sách, trên thực tế cô không hề muốn đọc.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
Bạn cùng phòng nhao nhao lên, “Tại sao bên cạnh trường cấp ba của mình không có trường đại học nào cả? Tại sao trường chúng ta không có trai đẹp chứ? Tại sao chúng ta lại không tốt số như vậy?” “Sớm biết vậy mình đã không đặt việc học lên làm đầu lúc còn học cấp ba, chấp nhận chiều chiều chạy đi xem người ta chơi bóng rổ.”
Nhâm Lâm Chi cười ha ha, lúc ấy đến tiệm cơm của Đại học F mới biết như thế nào là tiệm cơm, thức ăn Nam – Bắc đều có, đủ loại thức ăn, mùi vị, cái gì cần có đều có, mỗi ngày ăn một món như vậy có thể khiến cho cô ăn được nhiều hơn, một thời gian dài sau đó cô đều ăn cơm tối ở Đại học F, rồi có thói quen đi đến sân bóng rổ, xem anh chàng kia chơi bóng. Sau này việc đi ăn cơm ở Đại học F chỉ là trên danh nghĩa, chủ yếu là cô đến xem Giang Lệ.
Tiếp theo, bắt đầu có cảm giác với Giang Lệ, từ từ quen thuộc, càng về sau càng yêu mến.
“Cậu đừng có cười quỷ dị như vậy nữa.” Bạn cùng phòng cảm thấy như vạn tiễn xuyên tâm, độc thân là một con thú nhỏ, cần phải bảo vệ nó! Làm người là phải biết yêu thương động vật!
Nhâm Lâm Chi nhớ lại từng chút từng chút một, bất giác nhếch môi cười, có chút, ừm, quỷ dị.
“Nhâm Lâm Chi, cậu cũng thật cố chấp đấy, theo đuổi con trai cơ đấy, còn ‘cưa đổ’ được cả nam thần Giang Lệ, quả thực là sùng bái cậu!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Nhâm Lâm Chi cậu thật cứng đầu, vậy mà lại khiến Giang Lệ trổ tài trong trong đội, quả là lợi hại!”
“Nhâm Lâm Chi, cậu chỉ giáo cho mình vài chiêu làm sao để theo đuổi nam thần đi, gần đây mình đang để ý học đệ bên cạnh!”
Nhâm Lâm Chi phản bác, “Cái gì mà theo đuổi? Rõ ràng là Giang Lệ theo đuổi mình cơ mà? Cũng là do Giang Lệ nói muốn ở cùng mình nên mình mới đồng ý mà.”
“Rõ ràng là cậu theo đuổi, cậu theo người ta đến tận trong nhà còn nói không phải.”
“Mình không cẩn thận nên qua trạm, cũng không cố ý đi theo anh ấy, cái này không tính là theo đuổi, khi đó mình còn không biết có thích anh ấy hay không mà! Sau này Giang Lệ từ từ tiếp cận mình rồi đưa mình về ở cùng, rõ ràng là anh ấy theo đuổi mình!”
“Haizz, không cần biết ai theo đuổi ai, Nhâm Lâm Chi cậu bắt được Giang Lệ như vậy là đã rất ngưỡng mộ rồi, mình cũng muốn có một anh chàng bóng rổ, cậu nhóc bóng rổ cũng được!” “Giang Lệ phải mời bọn mình ăn vài bữa mới được!”
Vài ngày sau, Nhâm Lâm Chi nhớ lại chuyện này, cô hỏi hắn đang đọc sách bên cạnh, “Giang Lệ, bạn của em nói em theo đuổi anh, em rõ ràng không có, là anh theo đuổi em trước mà? Cũng chính anh là người nói muốn ở cùng em trước.”
Giang Lệ đặt sách xuống, “Anh chấp nhận yêu cầu của em mới nói như vậy.”
“Không có! Em không có theo đuổi anh!” Nhâm Lâm Chi nhảy dựng lên, “Anh đừng quên là anh hỏi em có muốn ở chung với anh hay không, em mới đồng ý, là em đồng ý yêu cầu anh mới theo đuổi được!”
Giang Lệ ngược lại rất bình tĩnh, “Lúc đó là ai đưa chocolate cho anh trong ngày Valentine? Tờ giấy nhỏ còn viết mong anh nhận. Lúc đó là ai chủ động mỗi ngày nhắn tin cho anh? Rồi còn nói muốn mời anh đi ăn cơm, xem phim. Là em!”
Nhâm Lâm Chi á khẩu, “Đúng là em...” Nhưng cảm thấy như vậy không tính là theo đuổi, “Vì lúc đó em xem anh là bạn bè, bạn bè cũng có thể đưa quà được mà, mời ăn cơm, xem phim. Chẳng lẽ không được sao?”
“À, nói vậy... Những nữ sinh ngày Valentine đưa chocolate cho anh, muốn anh đi xem phim chung cũng đều xem anh là bạn bè bình thường rồi.”
Nhâm Lâm Chi nghe vậy vội nói, “Những người kia rõ ràng là rắp tâm phá hoại! Bọn họ là có tình ý với anh! Em và bọn họ không giống nhau!” Cô tức đến dậm chân.
Giang Lệ đứng lên ôm chầm lấy cô, kéo