- Chuyên mục: Truyện Ngôn Tình
- Người gửi: MyGirl
- Lượt xem: - Đánh giá: 9.5/10
- Ngày đăng: 27-06-2017
Nhận Biết Tình Yêu
Nhâm Lâm Chi ở trong ngực Giang Lệ, nghe xong lời hắn cũng không xoắn xuýt nữa, “Được rồi, kết quả mới quan trọng, không quan trọng quá trình, chúng ta đừng quan tâm ai theo đuổi ai nữa.”
Giang Lệ nhẹ nhàng cười, “Thực ra anh rất thích được em theo đuổi, lúc đó không ngờ nhanh vậy đã đầu hàng.”
Cô đánh hắn một cái, “Mẹ kiếp, Giang Lệ anh khi dễ người khác.”
Giang Lệ ôm chặt cô trong lòng, xoa xoa đầu cô, “Trước đây việc em theo đuổi anh xem như xong. Còn chuyện cầu hôn phải để cho anh, em có muốn gả cho anh hay không?”
Nhâm Lâm Chi dừng động tác, sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn một lát rồi mới vội vội vàng vàng gật đầu, “Muốn, muốn, muốn! Check it out!”
Giang Lệ bị cô chọc cho cười, “Đồng ý thật sao? Bây giờ không có chocolate, bớt tốn, cũng không có nhẫn, em vẫn đồng ý sao?”
“Sẵn lòng, sẵn lòng! Giang Lệ, anh không thể đổi ý, anh ngồi đó, em lấy điện thoại đã, anh nói lại lần nữa xem!”
“Nếu đã đồng ý vậy thì ngày mai đi làm giấy chứng nhận nhé?”
“Em về nhà lấy hộ khẩu!”
“Em nóng lòng muốn gả cho anh vậy sao?”
“Chẳng lẽ anh không như vậy sao?”
“Anh không đến nỗi như vậy, so với em thì hình như rất gấp gáp.”
“Giang Lệ, có phải anh đùa với em không? Có phải anh không muốn lấy em không? Anh là kẻ bội tình bạc nghĩa! Thật quá đáng! Giang Lệ, anh...” Lúc này cách tốt nhất chính là bịt miệng của cô lại, sau đó đẩy ngã.
Sau đó không biết đã bao lâu, ừm, thực sự đã không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, Nhâm Lâm Chi cảm giác trên tay được đeo một chiếc nhẫn, nhìn kỹ, mẹ ơi đúng là một chiếc nhẫn.
“Kết hôn nhé, em gấp, anh cũng gấp.” Giang Lệ cười khẽ, ánh mắt kiên định nhìn cô.
Nhâm Lâm Chi bị làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, mặc kệ hiện tại thế nào, trong trường hợp nào, liều mạng ra sức gật đầu, “Kết hôn, kết hôn!”
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi đăng kí nhé?”
“Vậy tối nay em đi lấy hộ khẩu!”
“Không cần, em không lấy được đâu.”
“Giang Lệ, có phải anh lại đùa với em không?” Nhâm Lâm Chi bị hắn chọc đến phát khóc, hắn là một kẻ thối tha, “Là anh nói muốn kết hôn trước đấy, giờ lại đổi ý, anh muốn thế nào đây? Mẹ kiếp được lắm!” Nhâm Lâm Chi ủy khuất rồi lại tức giận.
Thấy phản ứng của cô Giang Lệ mới thôi trêu chọc, ôm lấy cô, hôn lên trán, “Ngoan, hộ khẩu anh đang giữ, đi đăng kí lúc nào cũng được. Tối nay sang nhà em thông báo trước một tiếng đã.”
Sau đó hắn lại thong thả nói, “Dù sao vẫn là chứng nhận hợp pháp để ở chung, có nó thêm an toàn thôi.”
Nhâm Lâm Chi cắn Giang Lệ một cái, “Lưu manh! Sắc lang!”
Sau đó cô và hắn đi đăng kí kết hôn.
Cầm tờ giấy hồng Nhâm Lâm Chi cảm thấy có chút không thực tế, cười đến miệng sắp nứt ra, Giang Lệ nhìn qua tâm tình cũng rất tốt, ánh mắt cực kì vui vẻ, khóe miệng cũng nhếch lên rồi.
Cứ như vậy mà kết hôn sao? Dùng để ở chung một cách hợp pháp sao? Đã có thân phận rồi sao? Đã có chứng nhận rồi sao? Nhâm Lâm Chi cảm thấy như đang mơ, giơ tay nhéo nhéo Giang Lệ, không có cảm giác đặc biệt gì cả.
“Chúc mừng, Giang phu nhân!” Giang Lệ ôm lấy Nhâm Lâm chi, nhẹ giọng nói.
Nhâm Lâm Chi nghe được cách gọi Giang phu nhân liền lên tiếng, “Mong chỉ giáo thêm, chồng!” Sau đó ôm eo, tựa vào ngực hắn.
Giang Lệ bị chữ chồng làm cho xúc động, “Ừm, gọi nhiều vào một chút, vợ.”
Chồng! Vợ! Chồng! Vợ!
Vợ chồng son ngọt ngào, mừng rỡ, tờ giấy màu hồng trong ngực như bảo bối.
48,
Mỗi ngày Nhâm Lâm Chi chăm sóc Nặc Nặc mệt mỏi đến chết, chưa đến chín giờ đã ném cho Giang Lệ, “Anh cho nó ngủ đi, em chịu không nổi nữa rồi.”
Thấy Giang Lệ ôm lấy Nặc Nặc cô lập tức cầm quần áo chạy đi tắm, cảm thấy được thư giãn một chút, chơi với Nặc Nặc một ngày, ném đồ chơi dính đầy đất, bò lên bò xuống, mệt đến liệt rồi, con trai đúng là sức khỏe tốt, có thể chơi cả ngày mà không biết mệt!
Lúc Nhâm Lâm Chi tắm xong, cả người nhẹ nhõm hơn, ra ngoài thì không thấy Giang Lệ đâu nữa, đành phải đến phòng nhỏ tìm hắn, vừa mở cửa ra đã thấy một cảnh tượng đầy ấm cúng, Giang Lệ dịu dàng vỗ nhẹ lên Nặc Nặc đang nằm trên giường, quả thực không thể ấm cúng hơn hơn nữa.
Nhưng cô lại không nghĩ đến, Giang Lệ hát bài hát thiếu nhi “Hai con hổ”, ừm, theo như ca từ nghe được thì đúng là bài đó, chỉ là, có chút vấn đề, cô từ nhỏ học đàn dương cầm, đối với âm điệu dực kì mẫn cảm, không thể chịu được giai điệu như vậy.
Cô nhận ra, từ trước đến nay Giang Lệ trong suy nghĩ của mình vẫn là một hình tượng hoàn mỹ, thành tích xuất sắc, giỏi tất cả các môn thể thao, làm việc giỏi giang, mặt đẹp dáng người cũng đẹp, cơ bản là không hề có khuyết điểm. Nhưng đêm nay, cô phát hiện thì ra Giang Lệ cũng có khuyết điểm, chính là, hát rất tệ, quả nhiên thế giới vẫn rất công bằng.
Nhâm Lâm Chi thấy Nặc Nặc đã ngủ rồi liền kéo Giang Lệ ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ra đến phòng khách mới cười lớn, “Giang Lệ, anh hát như vậy em sợ anh sẽ phá hỏng mất thính giác của Nặc Nặc mất”, sau đó lại cười nhạo, “Thì ra anh hát khó nghe như vậy, hình tượng nam thần của anh sụp đổ hoàn toàn rồi, ha ha ha ha ha ha ha.”
Giang Lệ ôm lấy Nhâm Lâm Chi đang cười đến hoa cành bay loạn, “Không sao, bù trừ bổ sung cho nhau cả, thính giác của nó phải dựa vào em, nhưng chỉ số thông mình phải nhờ anh.”
Nhâm Lâm Chi không kịp phản ứng, vẫn một mực cười hắn, “Em vừa mới ghi âm lại, lưu lại lịch sử của anh, âm thanh bài hát của anh vẫn còn rất rõ, ha ha ha ha ha ha.”
Cả đêm Nhâm Lâm Chi cứ cười mãi, sau đó đã bị bắt nạt, cười đã đến vậy sao?
Hôm sau, Nhâm Lâm Chi thức dậy đã muộn lắm rồi, khi đó Giang Lệ đưa Nặc Nặc đi chơi, thấy nó ôm rồi lại hôn cảm thấy con trai lớn lên thật tốt, ừm, bởi vì ba mẹ tốt như vậy mà.
Tâm tình của cô rất tốt, đi đến thì nghe thấy tiếng Nặc Nặc đang ngâm nga cái gì đấy, sau khi lắng nghe xong, dựa vào trình độ âm nhạc ưu tú của mình đã nhận ra đó là bài hát ‘Hai con hổ’ mà tối qua ba nó hát, cô quả thực muốn khóc, mới đó mà thằng bé đã học được rồi sao?
Mấy ngày sau đó Nhâm Lâm Chi vì sửa chữa giai điệu của Nặc Nặc đã ở trước mặt nó hát rất nhiều lần, nhưng thằng bé vẫn không chịu sửa. Cuối cùng đành buông tha, cũng không cho Giang Lệ hát thêm lần nào nữa trước mặt Nặc Nặc.
Chương 9
Người Mẹ Nhiều Con
49,
Sau khi sinh đôi hai bé gái, Nhâm Lâm Chi sâu sắc nhận ra bản thân đã bị thất sủng, địa vị trong nhà giảm mất, vị trí trong lòng Giang Lệ càng rơi xuống ngàn trượng.
Nặc Nặc luôn theo đuôi Giang Lệ, đặc biệt sùng bái hắn bởi vì cảm thấy hắn cực kì lợi hại, điều gì cũng biết, cái gì cũng hiểu. Kể từ khi có hai em gái, dường như Nặc Nặc trở thành kẻ bảo vệ em gái, cả đứa trước và đứa sau, đặc biệt nuông chiều hai đứa, em khóc biết dỗ, hát cho em nghe, giảng cho em rất nhiều mặc kệ chúng nó có nghe hiểu hay không.
Còn nói đến Giang Lệ thì mỗi ngày đều ôm lấy đứa con gái đến không nỡ buông tay, chỉ hận không thể dính chặt trên tay hắn thôi. Hai bảo bối nhỏ từ từ lớn lên, cũng trưởng thành, trong veo như nước, cực kỳ đáng yêu, người ngoài nhìn thấy chỉ muốn ôm rồi hôn.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen18.Sextgem.Com
Đôi khi cả nhà đi công viên chơi, Giang Lệ một tay bế một đứa con gái, Nặc Nặc ôm lấy đùi Giang Lệ mà đi chứ không chịu nắm tay Nhâm Lâm Chi, cô đi một mình bên cạnh, cảm thấy thế giới quả thật rất tàn nhẫn, ôm con gái đã bất động rồi, con trai lại không muốn nắm tay mình, chồng cũng ôm người ta, bị bỏ rơi.
Thời điểm chỉ có Nặc Nặc, mỗi lần ra ngoài Giang Lệ dù ôm lấy thằng bé nhưng tay vẫn nắm hoặc ôm lấy cô, bây giờ đến ôm đùi cũng không có khả năng.
Hai đứa song sinh, càng lớn càng giống Nhâm Lâm Chi lúc nhỏ, chỉ có tướng mạo là giống Giang Lệ, vậy nên Nhâm Lâm Chi vẫn rất khâm phục Giang Lệ, ở phương diện nào đó cực kì mạnh đến không thể ngờ.
Đứa lớn lên giống Nhâm Lâm Chi nhất là đứa đầu, nhũ danh là Nhất Nhất, đứa sau gọi là Mạt Mạt, đó là Nhâm Lâm Chi đặt, nghĩa là cuối cùng cũng là hai đứa giống nhau, nếu không sinh, chắc không thể sinh nữa.
Từ sau khi sinh hai đứa trẻ kia, Nhâm Lâm Chi lại tiếp tục đi làm, bởi vì muốn chăm sóc ba đứa nhỏ, nhưng cô đi làm thì làm sao có thể chăm chúng nó, đành nói với Giang Lệ, “Em xin nghỉ việc rồi, bây giờ anh phải nuôi bốn miệng ăn đấy.” Nhâm Lâm Chi cảm thấy đau lòng thay cho hắn, nuôi bốn người áp lực chắc hẳn rất lớn, hơn nữa mấy đứa trẻ ngày càng cần nhiều thứ phải mua, “Em sẽ không mua quần áo nữa.”
Giang Lệ cười cười, im lặng nhìn Nhâm Lâm Chi, “Yên tâm, anh nuôi được hết, quần áo em vẫn có thể mua.”
Nhâm Lâm Chi nghe xong mắt sáng rực, “Vậy anh cho em dùng thẻ của anh nhé, em muốn quẹt thẻ.”
“Ừ.”
Không lâu sau đó Nhâm Lâm Chi thực sự đã quẹt thẻ, không biết quẹt hết bao nhiêu tiền, dù sao cũng là mua quần áo cho cả nhà không phải chỉ mình cô.
50,
Buổi tối Nhâm Lâm Chi tắm xong, bước ra thì nhìn thấy cảnh tượng ấm áp, Giang Lệ và ba đứa nhỏ ngồi chơi xếp gỗ, hắn xếp gỗ lên được rất cao, Nặc Nặc ngồi bên cạnh nhìn thấy liền nói ba thật lợi hại, hai đứa song sinh nhìn hắn cười hì hì, hắn cũng cười lại với hai cô con gái, toàn bộ cảnh tượng đều rất vui vẻ thuận hòa, cực kì đẹp mắt.
Nhưng Nhâm Lâm Chi lại có chút thương tâm, cảm giác như bản thân bị cách ly, bọn họ chơi vui vẻ còn mình thì lẻ loi một mình, rõ ràng là bình thường một tay cô trông ba đứa nhỏ mà, nhưng chúng nó lại thích ba nó hơn, hai đứa song sinh kia cũng gọi tiếng ba đầu tiên, mỗi ngày lúc Giang Lệ tan tầm trở về là lại vui vẻ, quấn lấy hắn.
Nhâm Lâm Chi cảm thấy thương thay cho bản thân mình, rõ ràng cực khổ nuôi dạy một lũ bạch nhãn lang như vậy, mặt khác lại thấy thương cho Giang Lệ, bình thường đi làm đã rất mệt rồi, về đến nhà lại phải chơi với con dù có mệt mỏi đến mấy, cuối tuần là lại đưa cả nhà đi chơi.
Cuối cùng ba vị tiểu tổ tông kia cũng đã đi ngủ, Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi đã có thể nghỉ ngơi, trước lúc ngủ, cô phàn nàn với hắn, “Thời gian anh dành cho em chỉ có lúc ngủ này thôi đấy, lúc này về nhà là anh lại chơi với con, chẳng còn để ý đến em nữa.”
Giữ trong lòng lâu như vậy, Nhâm Lâm Chi phải vất vả lắm mở có thể mở miệng nói ra, giọng nói nghe được mấy phần ủy khuất, cảm giác như sắp khóc, Giang Lệ cẩn thận ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cô, “Em ghen sao? Anh chơi với con là vì em chăm sóc con cả ngày rồi, anh về đến nhà mới có thể san sẻ công việc với em, hơn nữa con nó cũng cần có ba làm bạn để dễ dàng phát triển khỏe mạnh chứ.”
Không biết là Nhâm Lâm Chi ngủ rồi hay đồng ý mà im lặng không nói gì, Giang Lệ lại càng ôm cô chặt hơn, “Sau này anh đưa em đi chơi, ngoan, nghe lời anh.”
Hôm sau Giang Lệ vẫn chơi cùng bọn trẻ, Nhâm Lâm Chi rất tự nhiên nằm xuống, gối đầu lên chân hắn, cùng con gái chơi xếp gỗ, rốt cục cũng có một chân là của cô.
Sau đó bọn trẻ thấy được, thích thú nhao nhao bắt chước cô nằm xuống, gối lên Giang Lệ, hắn im lặng nhưng lại cảm thấy buồn cười, nhìn rất đáng yêu, đều là bảo bối của hắn.
51,
Về lai lịch của “Giang Lệ là nam thần Thánh Quang”, vì sao Nhâm Lâm Chi nói vậy, đương nhiên trên thực tế Nhâm Lâm Chi đúng là như vậy.
Khi đó, cô xem trận đấu của Giang Lệ, bị bóng đập vào, cô đơn giản chỉ muốn cùng hắn đi tái khám, khi đó cô đã có số điện thoại của hắn, nhưng lại không có ý định sẽ gọi vì sợ hắn bận đi học, đi tập luyện, thật ra đều là lấy cớ, thực tế thì sợ Giang Lệ không nghe máy.
[ truYe
n cua tui dot net ] Nhưng mỗi ngày đều hỏi han ân cần.
“Chào buổi sáng! Hôm nay thời tiết thật tốt!” Sáng bảy giờ đi học cô đã nhắn.
“Giữa trưa không ngủ, buổi chiều sẽ chạy thua đấy, giờ ngủ trưa đã đến ~” giữa trưa ăn cơm xong chuẩn bị ngủ cô lại nhắn một tin.
“Phải làm nóng cơ thể trước khi luyện tập, sau khi vận động mạnh không được uống quá nhiều nước.” Nhâm Lâm Chi ra về đã muốn chạy đến sân bóng xem hắn luyện tập, lại nhắn một tin lúc năm giờ chiều.“Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho cơ thể, không nên thức khuya, ngủ ngon ~” tối mười giờ nhắn tin.
Ngày nào cũng không ngừng nhắn tin như vậy, ân cần hỏi han, càng không ngừng biểu lộ tình cảm, nhưng Giang Lệ đều không trả lời, khiến cho cô cảm thấy thất bại, giống như tự mình đa tình, quấy rầy hắn. Nhâm Lâm Chi nghĩ, có lẽ mỗi ngày hắn đều nhận được rất nhiều tin như vậy, hắn không xem cũng là chuyện thường, còn có thể đã xóa rồi.
Sau đó, ngày nọ cô nhắn cho hắn một tin, “Sáng mai mười giờ đi tái khám ở bệnh viện Nhân dân, bả vai vẫn còn đau.”
Nhâm Lâm Chi chán nản gửi tin nhắn, bởi vì hắn sẽ không trả lời.
Đúng là hắn không trả lời thật, cô thực sự cảm thấy thất vọng, lần trước không phải nói sẽ đưa cô đi tái khám sao, thật xấu xa, cô thật sự thương tâm.
Đau lòng rồi lại đau lòng, chuyện đi gặp bác sĩ cô không muốn cho cha mẹ biết, hôm sau đành phải một mình đi đến bệnh viện, thời gian còn sớm, Nhâm Lâm Chi nghĩ, làm người không thể nói lời mà không giữ lấy lời, nói mười giờ thì đúng mới giờ, cô vẫn mong ngóng chút nữa hắn sẽ tới.
Ngồi đợi mỏi mòn... Đã 09:55 rồi, chắc là hắn sẽ không đến, haizz, thật sự là xấu xa, Nhâm Lâm Chi không kiên nhẫn ngồi đợi được nữa. Được rồi được rồi, tự đi gặp bác sĩ đâu có sao, mạnh mẽ kiên cường lên nào!
Nhâm Lâm Chi chậm rãi đi, đã 10 giờ rồi, đi rồi, không đợi nữa, cô kiên cường đi về phía bệnh viện.
Nhưng đi được mấy bước liền dừng lại, quay đầu quan sát về phía cổng bệnh viện.
Sau đó cô thấy Giang Lệ xuất hiện, xung quanh như phát ra ánh hào quang, nháy mắt cô có cảm giác mình đang thấy ảo giác, lại nhìn thấy hắn chạy tới, càng lúc càng gần, ánh hào quang càng ngày càng mãnh liệt, tóc hắn bị gió hất ra phía sau, như hoàng tử bạch mã xuất hiện vậy, Nhâm Lâm Chi ngẩn người ra nhìn.
Giang Lệ đi đến thẳng trước mặt Nhâm Lâm Chi, cô kiềm lòng không được nói, “Giang Lệ, anh thực sự mang đầy ánh hào quang của nam thần đấy.” Cô thốt lên mắt vẫn nhìn hắn không rời, vẫn không ý thức được mình đang nói gì.
Giang Lệ không ngờ cô sẽ nói như vậy, sửng sốt rồi cười cười, “À, tôi không cố ý đến muộn đâu, trên đường đi có chút việc.”
Nhâm Lâm Chi nhìn thấy nụ cười của Giang Lệ, cả tâm trí như tan chảy, tất cả những thất vọng, chán nản, đau lòng đều sớm chạy lên chín tầng mây, “Không sao, tôi muốn đi khám.” Cuối cùng cô cũng tỉnh táo nhận ra mình vừa nói cái gì, mê trai đến vậy thật sự là rất mất mặt mà.
Sau khi đi khám, cầm thuốc trên tay, cô và hắn ra khỏi bệnh viện, cả hai đều không ai nói gì, trên thực tế là cô không biết nói gì cho phải, Giang Lệ thấy Nhâm Lâm Chi ngơ ngác cũng không biết nên nói gì.
Ra đến cổng, Giang Lệ phá hủy cục diện bế tắc, “Tôi đưa cô về, tôi lái xe tới đây.”
Nhâm Lâm Chi trong lòng tung tăng như chim sẻ, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng trấn tĩnh, suy nghĩ một chút mới trả lời, “Cũng được.” Thật là lạnh lùng.
Nhâm Lâm Chi thoải mái ngồi ở ghế phụ, sau đó tính toán tính toán tính toán, cô và Giang Lệ đang ở trong một không gian chật hẹp! Hơi thở rất gần, thật thân mật mà!
Cuối cùng cô nghĩ không thể để lãng phí cơ hội ngàn năm này, liền nói muốn mời Giang Lệ đi ăn cơm.
Giang Lệ nhìn đồng hồ thấy cũng đã 12 giờ, vậy nên đưa cô đi ăn, hắn chọn quán ăn có những món thanh Đạm, quán Quảng Đông, bả vai của Nhâm LÂm Chi vẫn chưa khỏe, thức ăn thanh đạm sẽ tốt cho cơ thể của cô, súp cốt heo ở đây là ngon nhất.
Nhâm Lâm Chi thấy hắn đưa mình đến quán Quảng Đông liền nhỏ giọng lẩm bẩm, “Ban nãy đi khám bệnh đã đóng viện phí gần hết rồi, tôi chỉ đủ để mời anh ăn cơm hoặc thịt thôi. Còn ở đây tôi không có đủ để trả đâu.”
Giang Lệ nghe vậy liền nói, “Tôi mời, khiến cô bị thương, tôi cũng có một phần trách nhiệm.”
Nhâm Lâm Chi đột nhiên không biết phải trả lời thế nào, rõ ràng là người ta chỉ lo cho cô bởi vì cô bị bóng đánh trúng, chẳng có quan hệ gì, nhưng lại nghĩ, cũng vậy thôi, vì anh ta nên mình mới bị phân tâm, mới bị thương như vậy, sau đó cô đương nhiên là được mời đi ăn rồi.
Nhâm Lâm Chi cũng không hỏi vì sao hắn không trả lời tin nhắn, bởi vì hắn đã đến rồi!
Sau đó cô lại bắt đầu đúng giờ là nhắn tin quấy rầy Giang Lệ, mỗi ngày đều kiên trì, cảm thấy buồn cười việc làm của mình, chậm rãi, chờ tin nhắn Giang Lệ sẽ trả lời mình.
Ví dụ như, cô nhắn: Thầy giáo dạy Lý thật nhàm chán, tiết học Vật lý cũng vậy! Giang Lệ sẽ trả lời: Đi học không được phép dùng điện thoại! Chuyên tâm vào học đi! Lại ví dụ như, Nhâm Lâm Chi nhắn: Dự báo thời tiết nói nhiệt độ sẽ hạ, chú ý giữ ấm. Giang Lệ sẽ nhắn lại: Em cũng vậy, mang theo găng tay.
Nhưng có vài tin nhắn hắn không trả lời, ví dụ như cô nhắn “Bà dì lại đến, đau bụng quá!”, đương nhiên cô và hắn phải thân thiết lắm mới có thể nhắn được những tin như vậy, đùa Giang Lệ như vậy khiến tâm tình Nhâm Lâm Chi vui vẻ lên hẳn.
Sau này khi đã ở cùng Giang Lệ, những tin này vẫn được giữ lại, bởi vì Nhâm Lâm Chi nói rằng đây là bằng chứng chứng minh cho việc tình yêu bắt đầu nảy nở. Giang Lệ nói là nhật ký của cô, nhật ký như sổ thu chi.
Bất luận là bằng chứng hay nhật ký thì việc hai người sống hạnh phúc cùng nhau là điều tuyệt vời nhất rồi.
HẾT